thăm nuôi dì bệnh

Chương 8: HỘP ĐÊM VÀ KÝ ỨC RUNG ĐỘNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, Viễn cảm thấy khó khăn hơn trong việc duy trì sự chuyên nghiệp. Mỗi lần chạm vào dì Hạ, dù chỉ là đưa tay hay đỡ cô đi lại, đều khiến anh bối rối. Anh bắt đầu ngủ ít hơn, dành thời gian buổi đêm để đi dạo một mình trong khu vườn tĩnh mịch, cố gắng làm nguội bớt ngọn lửa cảm xúc đang âm ỉ.

Dì Hạ nhận thấy sự xa cách nhẹ nhàng này. Một buổi chiều, khi Viễn đang ngồi đọc sách ở góc phòng, cô lên tiếng.

"Viễn, cháu có bạn gái chưa?"

Câu hỏi đột ngột này khiến Viễn giật mình, làm rơi cuốn sách. Anh cúi xuống nhặt, cảm thấy mặt mình nóng ran.

"Dạ... cháu chưa, dì Hạ. Cháu mới tốt nghiệp, đang tập trung tìm việc và chăm sóc dì."

Dì Hạ mỉm cười, một nụ cười đầy sự hiểu biết. "Cháu không cần phải từ bỏ cuộc sống của mình vì dì đâu. Cháu còn trẻ. Dì biết cháu đã phải hy sinh nhiều thứ."

"Không phải hy sinh, dì Hạ. Đây là trách nhiệm," Viễn khẳng định.

"Trách nhiệm," dì Hạ lặp lại, giọng cô có chút mỉa mai. "Hay là sợ hãi?"

Viễn im lặng, không biết trả lời thế nào. Sợ hãi? Sợ hãi điều gì? Sợ hãi việc thừa nhận cảm xúc cấm kỵ của mình ư?

Dì Hạ kể tiếp, giọng cô trở nên mơ hồ, như thể đang nói về một người khác. "Trước đây, dì rất thích khiêu vũ. Thích những nơi ồn ào, những bản nhạc mạnh và ánh đèn chớp nhoáng."

Cô nhắm mắt lại. "Dì nhớ... một lần đi chơi, dì mặc một chiếc váy đỏ, rất ngắn. Dì đang khiêu vũ thì vấp ngã, và một người đàn ông lạ mặt đã đỡ dì. Bàn tay anh ta, rất mạnh mẽ, siết chặt lấy eo dì để giữ dì thăng bằng. Khoảnh khắc đó, sự gần gũi bất ngờ, dưới ánh đèn đỏ, khiến tim dì đập rất nhanh. Nhưng rồi anh ta buông ra, xin lỗi, và đi mất. Dì vẫn còn nhớ cảm giác đó..."

Dì Hạ dừng lại, mở mắt nhìn thẳng vào Viễn. "Dì nhớ cảm giác được một người đàn ông ôm, một người đàn ông khỏe mạnh."

Viễn cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng. Câu chuyện này, với chi tiết về chiếc váy đỏ, bàn tay siết chặt nơi eo, và sự khao khát thể hiện rõ trong ánh mắt cô, không chỉ là một kỷ niệm. Đó là một lời so sánh không lời, và một lời gợi ý tinh tế. Dì Hạ đang so sánh sự mạnh mẽ của người đàn ông lạ mặt với chính anh.

"Cháu... cháu hiểu rồi, dì Hạ," Viễn nói khẽ, tay anh nắm chặt mép cuốn sách. Anh không dám hỏi tại sao cô lại kể điều đó cho anh.

"Cháu hiểu không?" Dì Hạ thách thức. "Sự yếu đuối của dì lúc này, nó làm dì... khát khao được cảm nhận sự mạnh mẽ đối lập. Cảm giác được bảo vệ không chỉ bằng lòng thương, mà bằng sự... thu hút."

Viễn cảm thấy không khí trở nên đặc quánh. Đây là sự thừa nhận cấm kỵ đầu tiên được nói ra, dù được che đậy dưới một câu chuyện.

"Cháu... cháu sẽ cố gắng giúp dì Hạ cảm thấy tốt hơn. Cháu sẽ tập tạ thêm, để... để đỡ dì dễ dàng hơn," Viễn lắp bắp, cố lái câu chuyện sang hướng vật chất, an toàn hơn.

Dì Hạ bật cười khẽ, tiếng cười yếu ớt nhưng chứa đầy sự tinh quái. "Được rồi, Viễn. Đừng căng thẳng quá. Chỉ là một câu chuyện cũ thôi."

Nhưng Viễn biết, nó không chỉ là một câu chuyện cũ. Khi dì Hạ quay lưng lại, anh vẫn còn cảm nhận được sự rung động từ ký ức về chiếc váy đỏ và bàn tay mạnh mẽ. Anh biết, đó là một lời mời gọi gián tiếp. Và anh, dù cố gắng dùng lý trí để từ chối, nhưng tâm trí anh đã bắt đầu dệt nên hình ảnh của chính mình, thay thế người đàn ông lạ mặt kia, siết chặt lấy eo dì Hạ.

Đêm đó, Viễn không đi dạo. Anh ngồi trên giường, bắt đầu thực hiện các bài tập cơ đơn giản, cảm nhận cơ bắp căng ra. Anh muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ để chăm sóc, mà để đáp ứng cái "khát khao được bảo vệ bằng sự thu hút" mà dì Hạ vừa nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×