Họ tìm được một hang động kín đáo hơn để ẩn náu. Vết thương trên vai Lãnh Nguyệt Hàn tuy không có độc nhưng khá sâu, lại bị tà khí từ vũ khí của Tống trưởng lão xâm nhập, khiến máu chảy không ngừng.
Bạch Hoài An cau mày. "Vết thương của cô bị nhiễm phải một loại hàn khí âm độc. Dược liệu thông thường khó mà chữa được."
Lãnh Nguyệt Hàn khẽ cắn môi chịu đau, định lấy ra độc dược của mình. "Để ta tự..."
"Ngồi yên!" Bạch Hoài An ngắt lời, giọng nói lần này không còn vẻ ôn hòa mà có chút bá đạo của một đại phu đang ra lệnh cho bệnh nhân. Chàng giữ chặt vai nàng lại. "Tin ta."
Ba chữ ngắn gọn đó lại có một sức nặng kỳ lạ, khiến Lãnh Nguyệt Hàn bất giác ngồi yên.
Bạch Hoài An không dùng thuốc bôi ngoài. Chàng ngồi xuống đối diện nàng, hai lòng bàn tay áp vào sau lưng nàng, ngay vị trí của vết thương. "Ta sẽ dùng nội công thuần dương để ép hàn khí ra ngoài. Quá trình này sẽ rất đau, cô phải chịu đựng."
Nói rồi, chàng nhắm mắt lại. Một luồng nội lực ấm áp, thuần khiết từ lòng bàn tay chàng từ từ truyền vào cơ thể Lãnh Nguyệt Hàn. Nàng là người tu luyện độc công, cơ thể đã quen với sự âm hàn. Khi luồng chính khí này vừa vào, nó lập tức xung đột dữ dội với nội công của nàng. Cảm giác như có hai dòng nước nóng lạnh đang giao tranh trong kinh mạch, khiến nàng đau đớn đến mức trán rịn đầy mồ hôi.
Nhưng nàng vẫn cắn răng im lặng. Nàng cảm nhận được luồng hơi ấm của Bạch Hoài An đang cẩn thận bao bọc lấy luồng hàn khí kia, từ từ dẫn nó ra khỏi cơ thể. Sự cẩn trọng và tập trung của chàng khiến nàng cảm thấy một sự an toàn chưa từng có.
Sau gần một canh giờ, Bạch Hoài An từ từ thu tay lại. Sắc mặt chàng đã có phần tái nhợt, việc này tiêu hao rất nhiều công lực. Chàng thở ra một hơi, nói: "Tạm ổn rồi. Hàn khí đã được ép ra ngoài."
Lãnh Nguyệt Hàn thử cử động cánh tay, quả nhiên cảm giác đau buốt đã giảm đi rất nhiều, vết thương cũng đã ngừng chảy máu. Nàng nhìn tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của chàng, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng phức tạp. Lần đầu tiên, có người vì cứu nàng mà hao tổn công lực. Lần đầu tiên, có người đối xử với nàng dịu dàng đến vậy.
"Tại sao?" Nàng buột miệng hỏi.
Bạch Hoài An quay lại, mỉm cười yếu ớt. "Ta đã nói rồi. Ta là đại phu. Không thể thấy chết không cứu."
"Kể cả khi người đó là một yêu nữ trong mắt người đời?"
"Trong mắt ta," Bạch Hoài An nhìn thẳng vào mắt nàng, "không có yêu nữ, chỉ có một bệnh nhân tên là Lãnh Nguyệt Hàn."
Câu nói của chàng giống như một dòng nước ấm, từ từ làm tan chảy lớp băng giá đã bao bọc trái tim Lãnh Nguyệt Hàn suốt bao nhiêu năm qua. Nàng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành đó.
"Ngươi... đúng là một tên ngốc." Giọng nàng rất nhỏ, gần như là thì thầm.
Bạch Hoài An chỉ cười. Chàng ngồi xuống bên cạnh đống lửa, bắt đầu điều tức. Lãnh Nguyệt Hàn ngồi cách đó không xa, cũng im lặng vận công. Nhưng lần này, nàng không chỉ chữa thương cho mình, mà còn âm thầm dùng một phần nội công của mình để bảo vệ xung quanh, giúp cho Bạch Hoài An có thể yên tâm hồi phục. Một hành động nhỏ bé, không lời nói, nhưng lại thể hiện sự thay đổi to lớn trong lòng nàng.
Họ cần phải nhanh chóng hồi phục. Kẻ địch vẫn còn ở ngoài kia, và con đường phía trước vẫn còn rất dài. Nhưng bây giờ, họ không còn bước đi một mình nữa. Họ đã có một người đồng đội, một người có thể tin tưởng, một người có thể... dựa vào. Mối quan hệ giữa họ, giống như vết thương của nàng, dù bắt đầu trong đau đớn và nguy hiểm, nhưng đang dần được chữa lành.