thần y và độc dược

Chương 12: Chung một con thuyền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo trong Lam Chướng Cốc trôi qua trong một sự yên bình hiếm có. Sau trận chiến và sự cố chữa thương, Bạch Hoài An và Lãnh Nguyệt Hàn đã có một sự ăn ý và thấu hiểu kỳ lạ. Họ không còn xem đối phương là gánh nặng hay mối nguy hiểm, mà là một người đồng đội đáng tin cậy.

Bạch Hoài An phụ trách việc tìm kiếm thức ăn, nước uống và những loại thảo dược chữa thương thông thường. Lãnh Nguyệt Hàn thì đảm nhiệm việc cảnh giới, xua đuổi độc trùng và tìm ra con đường an toàn nhất. Nàng dạy cho chàng cách nhận biết những dấu hiệu nguy hiểm nhỏ nhất, từ màu sắc của lá cây cho đến tiếng kêu của côn trùng. Chàng dạy cho nàng cách xử lý vết thương thông thường và một vài bài thuốc dưỡng khí đơn giản.

Họ giống như hai mảnh ghép trái ngược, nhưng khi đặt cạnh nhau lại tạo thành một tổng thể hoàn hảo đến không ngờ.

Một buổi chiều, khi đang nghỉ chân bên một con suối, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên hỏi: "Sau khi tìm ra thuốc giải và vạch trần âm mưu của Trương trưởng lão, ngươi sẽ làm gì ta?"

Câu hỏi của nàng khiến Bạch Hoài An đang uống nước cũng phải khựng lại. Chàng nhìn nàng, thấy trong đôi mắt vốn luôn sắc lạnh kia ẩn chứa một sự lo âu. Chàng hiểu nàng đang lo lắng điều gì. Dù họ bây giờ là đồng đội, nhưng khi mọi chuyện kết thúc, họ vẫn sẽ trở lại là Thần Y và Độc Nữ, là chính và tà.

Bạch Hoài An trầm ngâm một lúc. "Chuyện của Trương trưởng lão là nội bộ của Ngũ Độc Giáo, ta sẽ không can dự. Việc của ta chỉ có một, đó là bào chế thuốc giải, cứu lấy những người dân vô tội đang chờ ở bên ngoài."

"Ngươi không định bắt ta về quy án, giao cho võ lâm chính đạo phán xử sao?" Lãnh Nguyệt Hàn hỏi tiếp, giọng có chút mỉa mai, như thể đang tự chế giễu chính mình.

Bạch Hoài An lắc đầu. "Ta đã nói rồi, ta là đại phu, không phải quan tòa. Hơn nữa, trong chuyến đi này, nếu không có cô, có lẽ ta đã chết mấy lần rồi. Ân oán rõ ràng. Ta nợ cô một mạng, sao có thể lấy oán trả ân?"

Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành nói: "Lãnh Nguyệt Hàn, ta không biết quá khứ của cô thế nào, cũng không biết Ngũ Độc Giáo đã làm những gì. Nhưng ít nhất, trong mắt ta bây giờ, cô không phải là yêu nữ. Cô là một người đồng đội, cũng là ân nhân cứu mạng của ta."

Những lời nói thẳng thắn của chàng khiến Lãnh Nguyệt Hàn hoàn toàn sững sờ. Nàng quay mặt đi, không muốn để chàng thấy được sự xúc động đang dâng lên trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ biết đến sự lợi dụng, phản bội và thù hận. Lần đầu tiên, có người nói nàng là ân nhân. Lần đầu tiên, có người nhìn nàng như một con người bình thường, chứ không phải một Thánh nữ ma giáo.

"Ngươi... đúng là một tên đại ngốc," nàng lẩm bẩm, nhưng lần này, trong giọng nói không còn sự lạnh lùng nữa.

Cuộc nói chuyện này đã hoàn toàn phá vỡ rào cản cuối cùng giữa họ. Họ không còn là liên minh bất đắc dĩ nữa. Họ đã thực sự coi nhau là bạn. Một tình bạn kỳ lạ nảy sinh giữa chốn rừng thiêng nước độc.

Nhưng sự yên bình không kéo dài được lâu. Khi họ tiến gần đến trung tâm của Lam Chướng Cốc, nơi đóa "Tử Vong Chi Hoa" đang ngự trị, họ cảm nhận được tà khí ngày một nồng đậm. Và họ cũng phát hiện ra, ngoài Tống trưởng lão và đám tay chân của lão, dường như còn có một thế lực khác cũng đang có mặt ở đây.

Một đêm nọ, khi đang đi tuần tra quanh nơi nghỉ chân, Lãnh Nguyệt Hàn tình cờ phát hiện dấu chân của một nhóm người lạ. Dấu chân rất chuyên nghiệp, cho thấy người để lại nó là cao thủ. Và từ những dấu vết để lại, nàng kinh hãi nhận ra, đó không phải là người của Ngũ Độc Giáo.

Nàng lập tức quay về báo cho Bạch Hoài An.

"Kẻ mà Trương trưởng lão hợp tác, có lẽ cũng đã đến đây," nàng nói, sắc mặt ngưng trọng. "Bọn chúng đến, chắc chắn là để lấy thành quả cuối cùng: đóa 'Tử Vong Chi Hoa' đã hoàn toàn trưởng thành. Tình hình phức tạp hơn chúng ta nghĩ. Bây giờ, chúng ta không chỉ có một, mà là hai kẻ địch."

Bạch Hoài An nhìn về phía trung tâm khu rừng, nơi tà khí đang bốc lên ngùn ngụt. Chàng biết, trận chiến thực sự, trận chiến để quyết định số phận của hàng ngàn người và cũng là của chính họ, sắp sửa diễn ra.

"Dù là một hay hai kẻ địch," chàng nói, tay siết chặt hòm thuốc. "Chúng ta cũng phải ngăn chặn chúng. Chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền."

Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu, tay nàng cũng đã đặt lên túi độc dược của mình. Lần này, họ sẽ không chiến đấu vì bất đắc dĩ nữa. Họ chiến đấu vì mục tiêu chung, và để bảo vệ cho người đồng đội duy nhất của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.