Càng tiến sâu vào trung tâm Lam Chướng Cốc, không khí càng trở nên quỷ dị. Sương độc dày đặc đến mức không thể nhìn xa quá ba bước chân. Cây cối xung quanh mang một màu đen kịt, vặn vẹo như những cánh tay của ác quỷ.
Bạch Hoài An và Lãnh Nguyệt Hàn di chuyển một cách vô cùng cẩn trọng. Nàng dùng một loại bột thuốc đặc biệt rắc lên người cả hai để che giấu khí tức. Chàng dùng kiến thức y lý để giúp cả hai điều hòa hơi thở, giảm thiểu việc hít phải độc khí. Sự phối hợp của họ đã đạt đến mức không cần dùng lời nói.
Sau gần một canh giờ lần mò, họ cuối cùng cũng đến được một gò đất cao, từ đây có thể nhìn xuống khu đầm lầy trung tâm, nơi đóa "Tử Vong Chi Hoa" ngự trị. Và cảnh tượng trước mắt khiến cả hai phải nín thở.
Bên dưới, đóa hoa độc khổng lồ màu tím đen đang phập phồng như một trái tim, tỏa ra một luồng tà khí ngùn ngụt. Nhưng điều đáng nói hơn, là hai nhóm người đang đứng đối đầu nhau trước đóa hoa, tạo thành một thế giằng co đầy căng thẳng.
Một bên là Tống trưởng lão và hơn mười tên thuộc hạ còn lại của Ngũ Độc Giáo. Trông lão ta có vẻ tức giận và có phần bất ngờ.
Bên còn lại là một nhóm hắc y nhân khoảng hai mươi người. Trang phục của chúng tuyền một màu đen, trên mặt đeo mặt nạ sắt hình đầu sói, toát ra một luồng sát khí còn đậm đặc hơn cả đám người của Ngũ Độc Giáo. Tên cầm đầu vóc người cao lớn, dù đeo mặt nạ nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
"Các ngươi có ý gì?" Tống trưởng lão gầm lên, phá vỡ sự im lặng. "Theo thỏa thuận, sau khi Thánh nữ bị tiêu diệt, 'Tử Vong Chi Hoa' sẽ thuộc về Trương trưởng lão của chúng ta!"
Tên thủ lĩnh đeo mặt nạ sói cười khẩy, một tiếng cười khàn và đầy vẻ chế nhạo. "Thỏa thuận? Kẻ thất bại như Trương trưởng lão không có tư cách nói đến thỏa thuận. Hắn đã bị bắt, kế hoạch bại lộ, đã trở thành một con chó vô dụng."
Hắn ta tiếp tục, giọng đầy vẻ bề trên: "Chủ nhân của chúng ta chỉ cần đóa hoa. Còn các ngươi, những kẻ vô dụng của Ngũ Độc Giáo, thì nên cút đi trước khi chúng ta mất kiên nhẫn."
Sự phản bội trắng trợn!
Lãnh Nguyệt Hàn và Bạch Hoài An nhìn nhau, giờ thì họ đã hiểu. Kẻ bí ẩn từ Trung Nguyên này ngay từ đầu đã không có ý định hợp tác, chúng chỉ muốn lợi dụng nội bộ Ngũ Độc Giáo để dễ dàng đoạt lấy thành quả cuối cùng.
"Khốn kiếp!" Tống trưởng lão tức đến đỏ mặt. "Các ngươi dám lật lọng! Anh em, lên cho ta! Giết hết lũ sói mắt trắng này rồi đoạt lấy đóa hoa!"
Không cần đợi lệnh thứ hai, hai nhóm người lập tức lao vào nhau. Một trận chiến hỗn loạn nổ ra ngay giữa khu đầm lầy. Đám sát thủ mặt nạ sói rõ ràng được huấn luyện bài bản và võ công cao hơn, chúng nhanh chóng chiếm thế thượng phong, đẩy lùi đám người của Tống trưởng lão.
"Thời cơ của chúng ta đến rồi," Lãnh Nguyệt Hàn thì thầm. "Chúng ta không thể để bất kỳ bên nào có được đóa hoa."
Bạch Hoài An gật đầu. "Phải tạo ra hỗn loạn lớn hơn nữa."
Hai người lập tức hành động. Họ không tấn công trực diện vào hai phe kia. Lãnh Nguyệt Hàn lấy ra mấy quả cầu nhỏ, ném vào những bụi cây xung quanh. Những quả cầu vỡ ra, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào kỳ lạ. Gần như ngay lập tức, từ trong các bụi rậm, hàng trăm con rắn độc đủ màu sắc trườn ra, lao vào tấn công tất cả những kẻ đang có mặt.
Đồng thời, Bạch Hoài An cũng dùng ngân châm, phóng vào một tổ ong vò vẽ khổng lồ treo trên một cành cây gần đó. Bị quấy nhiễu, cả đàn ong độc túa ra như một đám mây đen, điên cuồng tấn công những kẻ đã xâm phạm lãnh địa của chúng.
Tình thế lập tức thay đổi. Từ một trận chiến hai phe, giờ đã biến thành một cuộc đại hỗn chiến giữa người, rắn và ong. Cả hai phe địch đều rối loạn đội hình, vừa phải chống đỡ đối thủ, vừa phải đối phó với những đòn tấn công từ thiên nhiên.
Chính là lúc này!
"Đi!" Bạch Hoài An ra hiệu.
Lãnh Nguyệt Hàn, như một bóng tím, dùng khinh công tuyệt đỉnh của mình, lướt đi trên mặt đầm lầy, lao thẳng về phía đóa "Tử Vong Chi Hoa". Bạch Hoài An ở lại yểm trợ, chàng liên tục phóng ngân châm, không phải để giết người, mà để làm tê liệt hoặc làm chệch hướng đòn tấn công của bất kỳ kẻ nào chú ý đến Lãnh Nguyệt Hàn.
Nàng đã đến được gốc cây độc. Nàng lấy ra một chiếc hộp bằng bạch ngọc đặc biệt, dùng để chứa những vật có độc tính cao. Nhưng ngay khi nàng vừa định ra tay thu hoạch phần lõi của đóa hoa, một cảm giác nguy hiểm chết người ập đến từ sau lưng.
Tên thủ lĩnh mặt nạ sói, bằng một cách nào đó đã thoát ra khỏi vòng chiến, đứng sừng sững ngay sau lưng nàng từ lúc nào.
"Thánh nữ Ngũ Độc Giáo, quả nhiên danh bất hư truyền," giọng hắn ta lạnh như băng. "Giao đóa hoa ra đây, ta có thể cho ngươi một cái chết toàn thây."