thần y và độc dược

Chương 14: Hắc Nha


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đối mặt với tên thủ lĩnh đeo mặt nạ sói, Lãnh Nguyệt Hàn không hề sợ hãi. Nàng đưa tay lên, khéo léo ngắt lấy phần nhụy của đóa "Tử Vong Chi Hoa" rồi cho vào chiếc hộp bạch ngọc. Phần còn lại của đóa hoa, nàng dùng nội lực chấn nát nó thành tro bụi.

"Ngươi là kẻ đã lợi dụng Trương trưởng lão?" Nàng lạnh lùng hỏi, cất chiếc hộp vào trong ngực. Nàng biết, thứ mà chúng cần chính là phần nhụy hoa này.

Tên thủ lĩnh Hắc Nha cười khẩy. "Hắn ta chỉ là một con tốt thí. Ngươi cũng vậy thôi, Thánh nữ. Giao nó ra đây."

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi đã," Lãnh Nguyệt Hàn nói rồi ra tay trước.

Nàng lướt tới như một bóng ma, mười ngón tay thon dài bắn ra hàng chục cây ngân châm tẩm độc. Nhưng tên thủ lĩnh Hắc Nha không hề né tránh. Hắn gầm lên một tiếng, một luồng nội lực hắc ám mạnh mẽ tuôn ra, tạo thành một lớp khí kình vô hình, đánh bay tất cả ngân châm của nàng.

"Chỉ có chút thủ đoạn đó thôi sao?" Hắn lao tới, tốc độ nhanh như quỷ mị. Hai tay hắn đeo một đôi găng tay sắt có móng vuốt sắc nhọn, chính là vũ khí thành danh "Hắc Nha Trảo".

Võ công của hắn vô cùng bá đạo, mỗi một trảo đánh ra đều mang theo kình phong mãnh liệt, xé rách cả không khí. Lãnh Nguyệt Hàn phải dùng toàn bộ khinh công và sự linh hoạt của mình để né tránh. Nàng liên tục tung ra các loại độc phấn, độc khí, nhưng đều bị lớp khí kình của hắn cản lại. Trong một cuộc đối đầu trực diện, nàng hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Bạch Hoài An thấy tình hình không ổn, lập tức lao vào hỗ trợ. Chàng không tấn công trực diện, mà liên tục di chuyển xung quanh, dùng ngân châm tấn công vào các khớp xương, các huyệt đạo nhỏ trên người tên thủ lĩnh, nhằm làm chậm và quấy nhiễu hắn.

Cuộc chiến một chọi một giờ đã biến thành hai chọi một. Sự phối hợp của họ một lần nữa phát huy tác dụng. Lãnh Nguyệt Hàn trở thành người quấy nhiễu, nàng dùng độc dược và thân pháp để thu hút sự chú ý, tạo ra sơ hở. Bạch Hoài An thì chớp lấy những sơ hở đó, dùng kiến thức y học của mình để tấn công vào những điểm yếu nhất trên cơ thể đối phương. Dù không gây ra vết thương chí mạng, nhưng những đòn tấn công của chàng khiến cho tên thủ lĩnh Hắc Nha ngày càng khó chịu, khí huyết trong người bắt đầu hỗn loạn.

Bị hai con kiến liên tục làm phiền, tên thủ lĩnh Hắc Nha trở nên tức giận. Hắn quyết định phải giải quyết một người trước. Hắn gầm lên, mặc kệ những đòn tấn công của Bạch Hoài An, dồn toàn bộ sức mạnh vào một chiêu cuối cùng, một trảo toàn lực chụp thẳng vào Lãnh Nguyệt Hàn.

"Cửu Âm Đoạt Mệnh Trảo!"

Đây là tuyệt kỹ của hắn, mang theo một luồng hắc khí có thể ăn mòn cả nội tạng. Lãnh Nguyệt Hàn biết mình không thể đỡ được đòn này.

Ngay khoảnh khắc sinh tử đó, một bóng trắng đã lao đến, chắn trước mặt nàng.

Bạch Hoài An, trong một giây không chút do dự, đã dùng chính thân thể của mình để đỡ lấy đòn tấn công chí mạng đó cho nàng.

"PHẬP!"

Năm chiếc móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào lưng của Bạch Hoài An. Một luồng hắc khí mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể chàng. Chàng bị đánh bay về phía Lãnh Nguyệt Hàn, hộc ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả vạt áo trắng của mình.

"BẠCH HOÀI AN!!!"

Lãnh Nguyệt Hàn thét lên một tiếng chói tai. Nhìn chàng từ từ gục ngã trong vòng tay của mình, nhìn thấy máu của chàng, một cảm giác đau đớn và phẫn nộ chưa từng có bùng lên trong lòng nàng. Lớp vỏ bọc lạnh lùng, tàn nhẫn của vị Thánh nữ Ngũ Độc Giáo vỡ tan trong khoảnh khắc.

Tên thủ lĩnh Hắc Nha cười đắc ý. "Một tên thần y ngu ngốc, lại đi đỡ đòn cho yêu nữ. Cả hai cùng chết đi!"

Nhưng hắn không biết rằng, hắn vừa phạm phải một sai lầm chết người. Hắn đã đánh thức một con quỷ thật sự.

"Ta... sẽ không để ngươi... rời khỏi đây," Lãnh Nguyệt Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng giờ đã đỏ rực như máu. Nàng nhẹ nhàng đặt Bạch Hoài An xuống, rồi từ từ đứng dậy. Một luồng khí tức màu tím đen, còn đáng sợ hơn cả của tên thủ lĩnh, tỏa ra từ người nàng.

Nàng cắn vào đầu ngón tay, dùng máu của mình, vẽ lên lòng bàn tay còn lại một ký hiệu hoa sen kỳ lạ. Đây là cấm thuật của Ngũ Độc Giáo, một chiêu đồng quy vu tận.

"Huyết Liên... Phệ Hồn!"

Nàng vỗ một chưởng về phía trước. Một đóa hoa sen bằng máu màu đen từ lòng bàn tay nàng bắn ra, bay thẳng về phía tên thủ lĩnh. Đóa hoa nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng tên thủ lĩnh Hắc Nha lại cảm nhận được một sự nguy hiểm chưa từng có, hắn vội vàng giơ tay đỡ.

Khi đóa hoa chạm vào tay hắn, nó lập tức tan ra, biến thành vô số sợi tơ máu, chui qua lớp khí kình, len lỏi vào da thịt hắn.

"Aaaa!" Tên thủ lĩnh hét lên một tiếng thảm thiết. Hắn cảm thấy như có hàng vạn con côn trùng đang gặm nhấm kinh mạch và linh hồn của mình. Hắn kinh hãi nhìn Lãnh Nguyệt Hàn. Đây không phải là độc dược, đây là một loại nguyền rủa!

Biết mình đã trúng phải thứ đáng sợ, hắn không dám ở lại nữa. Hắn vội vàng lùi lại, chộp lấy phần nhụy hoa còn lại trên mặt đất rồi dùng hết sức bình sinh, biến mất vào trong rừng sâu.

Khi kẻ địch đã đi hết, luồng khí tức đáng sợ trên người Lãnh Nguyệt Hàn cũng biến mất. Nàng lảo đảo, phun ra một ngụm máu đen, hậu quả của việc sử dụng cấm thuật. Nàng không quan tâm đến bản thân, vội vàng chạy đến bên Bạch Hoài An.

Chàng nằm đó, hơi thở yếu ớt, sự sống đang dần rời khỏi cơ thể. Vết thương trên lưng chàng đen kịt, luồng hắc khí của Hắc Nha Trảo đang phá hủy kinh mạch của chàng từ bên trong.

Chàng mở mắt, nhìn nàng, một nụ cười yếu ớt hiện trên đôi môi tái nhợt. "Cô... không sao... là tốt rồi..."

Nói rồi, chàng nhắm mắt lại, hoàn toàn hôn mê.

Lãnh Nguyệt Hàn ôm lấy thân thể đang dần lạnh đi của chàng, nước mắt lần đầu tiên trong đời tuôn rơi không ngừng. Người duy nhất cứu nàng, người duy nhất quan tâm đến nàng, đang chết trong vòng tay của nàng. Nàng là Thánh nữ Ngũ Độc Giáo, là bậc thầy về độc dược, nhưng lúc này, nàng lại hoàn toàn bất lực.

Làm sao đây? Làm sao để cứu chàng?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.