thần y và độc dược

Chương 5: Bất Lực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc đối đầu căng thẳng giữa Thần Y và Độc Nữ bị cắt ngang bởi một tiếng kêu thất thanh. Một viên quan sai từ trong trấn chạy đến, mặt cắt không còn giọt máu.

"Bạch thần y! Không xong rồi! Lại có thêm một loạt người phát bệnh, tình hình nguy kịch lắm rồi!"

Không cần nói thêm, Bạch Hoài An lập tức thu lại khí thế, xách hòm thuốc chạy về phía trung tâm thị trấn. Lãnh Nguyệt Hàn khẽ nhíu mày, sau một giây do dự, nàng cũng lặng lẽ bám theo sau. Nàng muốn xem thử, vị thần y nổi tiếng này rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Một ngôi miếu hoang đã được trưng dụng làm nơi cứu chữa tạm thời. Bên trong, hàng chục bệnh nhân đang nằm la liệt, tiếng rên rỉ, ho khan và khóc lóc hòa vào nhau tạo thành một khung cảnh địa ngục trần gian.

Lãnh Nguyệt Hàn nhìn cảnh tượng đó, trong mắt không có một chút thương xót, chỉ có sự lạnh lùng của một người quan sát. Nàng lướt qua Bạch Hoài An, người đang bận rộn xem mạch cho một lão già, đi thẳng đến chỗ một bệnh nhân đang trong tình trạng nặng nhất. Đó là một người thợ săn trẻ tuổi, toàn thân đã tím đen, những đường vân độc đã lan đến tận cổ.

"Để xem ngươi có cứu được không," nàng lẩm bẩm, một lời thách thức nhắm vào Bạch Hoài An.

Nàng rút ra một cây ngân châm, chích nhẹ vào đầu ngón tay của người thợ săn, nặn ra một giọt máu đen kịt. Nàng đưa giọt máu lên mũi ngửi, rồi lại dùng đầu kim nếm thử một chút. Vẻ mặt nàng trở nên vô cùng ngưng trọng. Hỗn hợp độc này còn phức tạp hơn cả những gì nàng phân tích từ thi thể lúc trước.

Không một chút do dự, nàng mở chiếc túi da nhỏ đeo bên hông. Bên trong không phải là dược liệu, mà là hàng chục lọ sứ nhỏ đủ màu sắc, chứa đựng những loại độc dược và thuốc giải độc trân quý nhất của Ngũ Độc Giáo. Nàng nhanh chóng lấy ra vài loại bột màu khác nhau, dùng một chiếc cốc bạc pha chúng lại với một loại chất lỏng màu xanh biếc. Bàn tay nàng di chuyển nhanh và chính xác, giống như một vị đại sư đang thực hiện một tác phẩm nghệ thuật.

Pha chế xong, nàng cạy miệng người thợ săn, đổ thẳng chén thuốc vào.

Một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra. Sau khi uống thuốc, người thợ săn co giật dữ dội, nhưng những đường vân đen trên người hắn đã ngừng lan ra, thậm chí còn có dấu hiệu mờ đi. Lãnh Nguyệt Hàn đã thành công trong việc áp chế kịch độc.

Nhưng cũng chỉ có vậy. Hơi thở của người thợ săn vẫn vô cùng yếu ớt, cơn sốt vẫn hầm hập, toàn thân vẫn mềm oặt như không còn sức sống. Nàng đã giải được "độc", nhưng lại không thể chữa được "bệnh". Sự sống của hắn vẫn đang trôi đi. Đây là lần đầu tiên trong đời, Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy bất lực trước một loại độc dược.

Đúng lúc này, Bạch Hoài An đã bước đến. Chàng đã quan sát toàn bộ quá trình. Chàng không nói lời mỉa mai nào, chỉ lặng lẽ nói: "Tránh ra."

Lãnh Nguyệt Hàn nhìn chàng, trong mắt là một sự phức tạp khó tả. Nàng im lặng lùi lại một bước, nhường chỗ cho chàng.

Bạch Hoài An ngồi xuống, bắt mạch lại cho người thợ săn. Chàng gật đầu. "Cô đã áp chế được độc tính. Phần còn lại, cứ để cho ta."

Nói rồi, chàng rút ra một bộ kim châm vàng óng. Lần này, chàng không châm cứu một cách ôn hòa nữa. Thủ pháp của chàng trở nên mạnh mẽ, quyết liệt. Từng cây kim vàng được châm xuống, mang theo luồng nội lực chính dương thuần khiết nhất, kích phát toàn bộ tiềm năng sống trong cơ thể người bệnh, ép cơ thể phải tự mình chống lại bệnh tật. Đồng thời, chàng lấy ra một viên thuốc hoàn màu đỏ thẫm, tỏa ra mùi sâm nồng nặc, nhét vào miệng bệnh nhân.

Sau một tuần hương, mồ hôi trên trán Bạch Hoài An đã tuôn ra như tắm. Nhưng kỳ tích cũng đã xuất hiện. Sắc tím trên da người thợ săn dần tan đi, thay vào đó là màu da nhợt nhạt của người bệnh. Hơi thở của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, cơn sốt cũng bắt đầu hạ. Chàng đã kéo được hắn từ cửa tử trở về.

Nhưng khi Bạch Hoài An vừa rút kim châm ra, những đường vân đen bị Lãnh Nguyệt Hàn áp chế lúc trước, lại bắt đầu có dấu hiệu lan ra trở lại, tuy rất chậm.

Bạch Hoài An thở dài. Chàng đã cứu được "mạng", nhưng không trừ được "độc".

Cả hai đứng đó, nhìn người bệnh đang nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Họ nhìn nhau. Lần đầu tiên, sự thù địch trong mắt họ tan biến, chỉ còn lại sự công nhận dành cho tài năng của đối phương, và một sự bất lực chung.

Lãnh Nguyệt Hàn là người lên tiếng trước, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng không còn vẻ mỉa mai. "Độc của ta chỉ có thể áp chế. Y thuật của ngươi chỉ có thể duy trì mạng sống. Một mình không ai trong chúng ta cứu được họ."

Bạch Hoài An, sau một lúc im lặng, gật đầu thừa nhận. "Cô nói đúng. Muốn có thuốc giải hoàn chỉnh, cần phải có cả hai."

Đó không phải là một lời đề nghị hợp tác. Đó là một sự thật không thể chối cãi, một hiện thực phũ phàng đặt ra trước mắt hai con người kiêu ngạo nhất trong lĩnh vực của mình.

"Ta nghe nói nguồn bệnh bắt nguồn từ Lam Chướng Cốc," Bạch Hoài An nói. "Muốn tìm gốc rễ, chúng ta phải đến đó."

Lãnh Nguyệt Hàn nhìn chàng, ánh mắt sắc như dao. "Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi trong đó sao?"

Bạch Hoài An nhìn thẳng vào mắt nàng, không một chút sợ hãi. "Nếu cô muốn giết ta, cô đã không tốn sức cứu người ban nãy. Hơn nữa, nếu ta chết, cô cũng không bao giờ tìm ra được kẻ chủ mưu thật sự."

Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh một tiếng, nhưng không thể phản bác. Nàng quay người.

"Chuẩn bị đi. Rạng sáng mai xuất phát."

Hai bóng người, một trắng một tím, quay lưng lại với nhau. Liên minh bất đắc dĩ nhất, nguy hiểm nhất giang hồ, đã chính thức được hình thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.