thần y và độc dược

Chương 7: Dị Thú


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh lửa bập bùng trong hang đá, xua đi cái lạnh lẽo và ẩm ướt của màn đêm. Tiếng củi khô nổ lách tách là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Lần đầu tiên, họ ngồi gần nhau mà không có sự thù địch, chỉ có sự cảnh giác và một chút tò mò về đối phương.

Bạch Hoài An là người lên tiếng trước. Chàng nhìn nàng, ánh mắt chân thành. "Những kiến thức về độc vật này... cô học từ đâu?"

Lãnh Nguyệt Hàn hơi ngạc nhiên trước câu hỏi. Nàng liếc chàng một cái, giọng vẫn lạnh lùng nhưng đã bớt đi vẻ mỉa mai. "Trong Ngũ Độc Giáo, không biết về độc, chính là tự tìm đường chết. Từ năm sáu tuổi, ta đã phải học cách phân biệt ba trăm loại độc thảo, bảy mươi loại độc trùng. Không học được, sẽ bị ném vào Vạn Xà Quật. Muốn sống, tự khắc sẽ biết."

Lời nói của nàng tuy nhẹ nhàng nhưng lại hé lộ một quá khứ đầy tàn khốc. Bạch Hoài An có thể tưởng tượng ra cảnh một bé gái phải lớn lên trong một môi trường khắc nghiệt đến nhường nào. Sự chán ghét trong lòng chàng đối với nàng đã vơi đi ít nhiều, thay vào đó là một chút thương cảm. "Ta thì khác," chàng khẽ nói. "Ta lớn lên trong mùi thuốc bắc. Ký ức đầu tiên của ta là về việc cha dạy ta cách nhận biết các loại dược liệu cứu người."

Một người học cách cứu người để thực thi y đức. Một người học cách giết người để sinh tồn. Hai thế giới quan hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng đêm nay, dưới ánh lửa này, họ dường như đã tìm thấy một điểm giao nhau mong manh.

Đột nhiên, từ bên ngoài cửa hang, vọng vào một tiếng "xì xì" ghê rợn, theo sau là tiếng đất đá bị cào xới.

Cả hai lập tức đứng bật dậy, thủ thế. Con rắn nhỏ trên tay Lãnh Nguyệt Hàn rít lên một tiếng đầy sợ hãi, chui tọt vào trong tay áo nàng.

Một cái đầu khổng lồ, to như một cái chum, từ từ thò vào cửa hang. Đó là một con mãng xà, nhưng lại không giống bất kỳ loại mãng xà nào họ từng thấy. Toàn thân nó phủ một lớp vảy dày, đen bóng như sắt, dưới ánh lửa lại ánh lên màu xanh lam kỳ dị. Đôi mắt nó đỏ rực như hai hòn than, và từ trong miệng nó, một làn khói độc màu xanh lam liên tục phả ra.

"Là Lân Giáp Mãng!" Lãnh Nguyệt Hàn kinh hãi thốt lên. "Một loại dị thú thời cổ đại, tương truyền đã tuyệt chủng từ lâu! Vảy của nó đao thương bất nhập, nọc độc có thể ăn mòn cả nội tạng!"

Con quái vật không cho họ nhiều thời gian. Nó gầm lên một tiếng, thân hình khổng lồ lao vào trong hang, cái đuôi to lớn quật mạnh, khiến đá vụn bay tứ tung.

Hai người lập tức tách ra hai hướng. Bạch Hoài An rút ra một nắm ngân châm, dùng nội lực bắn thẳng vào mắt của con dị thú. Lãnh Nguyệt Hàn cũng không hề chậm trễ, nàng tung ra một loại bột độc màu tím về phía miệng của nó.

Nhưng con Lân Giáp Mãng này vô cùng tinh ranh. Nó nhắm mắt lại, lớp mí mắt dày cũng cứng như sắt, ngân châm bắn vào chỉ tóe lửa chứ không thể xuyên qua. Nó ngậm chặt miệng, dùng đuôi quật một luồng gió mạnh, thổi bay toàn bộ bột độc ra ngoài.

Hai đòn tấn công phủ đầu đều thất bại.

"Vô ích thôi! Phải tìm ra yếu điểm của nó!" Bạch Hoài An hét lên.

Con mãng xà chuyển mục tiêu, lao về phía Lãnh Nguyệt Hàn, cái miệng khổng lồ há ra, để lộ hai chiếc răng nanh đen kịt. Tốc độ của nó quá nhanh, Lãnh Nguyệt Hàn dù khinh công cao cường cũng không thể né tránh hoàn toàn, bị đuôi của nó quẹt trúng, ngã về phía vách đá.

Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Bạch Hoài An đột nhiên hét lớn: "Loài rắn độc, dị thú máu lạnh chắc chắn sợ hãi những vật thuần dương! Giữ chân nó!"

Nói rồi, chàng không lùi lại mà lao về phía đống lửa, chộp lấy một túi vải trong hòm thuốc, đổ toàn bộ thứ bột màu vàng bên trong vào lửa. Đó là hùng hoàng thượng hạng, một dược liệu thuần dương chuyên dùng để trị rắn.

"XÈO!"

Ngọn lửa bùng lên dữ dội, một làn khói vàng nồng nặc bốc lên. Con Lân Giáp Mãng hít phải làn khói, lập tức rống lên một tiếng đau đớn, lùi lại, vẻ hung hãn đã giảm đi rất nhiều.

Lãnh Nguyệt Hàn lập tức hiểu ý. Nhân lúc con thú bị choáng váng, nàng hét lại: "Vảy của nó có một khe hở rất nhỏ ở đốt sống cổ thứ bảy! Nối liền với não bộ, đó là tử huyệt!"

Nàng không lùi lại, mà dùng hết sức bình sinh, phóng những chiếc phi đao về phía thân của con mãng xà để thu hút sự chú ý của nó. Con thú bị đau, quay sang tấn công nàng một cách điên cuồng.

Chính là lúc này! Bạch Hoài An đã dồn toàn bộ nội lực còn lại, ngưng tụ vào một cây kim châm vàng óng duy nhất. Chàng nhắm thẳng vào cái gáy của con thú, nơi có một khe hở nhỏ gần như không thể nhìn thấy mà Lãnh Nguyệt Hàn vừa chỉ.

"Đi!"

Cây kim vàng, bao bọc bởi luồng chính khí thuần khiết, lao đi như một tia sao băng, cắm phập vào tử huyệt của con Lân Giáp Mãng.

Con quái vật khổng lồ khựng lại, toàn thân nó co giật dữ dội, rồi từ từ ngã rầm xuống đất, không còn động đậy.

Trong hang, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người. Họ đã thắng. Họ đã phối hợp với nhau một cách hoàn hảo.

Bạch Hoài An lảo đảo, ngồi bệt xuống đất, trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều nội lực của chàng. Chàng nhìn sang Lãnh Nguyệt Hàn, thấy nàng đang ôm cánh tay, máu tươi từ một vết cào trên đó đang rỉ ra, có màu đen sẫm. Nàng đã bị thương.

Trước khi Lãnh Nguyệt Hàn kịp lấy ra những loại bột thuốc kỳ lạ của mình, Bạch Hoài An đã đứng dậy, bước nhanh về phía nàng.

"Đừng cử động," chàng nói, giọng nói không còn vẻ thù địch, mà là sự nghiêm túc của một đại phu.

Chàng quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra để xem xét vết thương. Lãnh Nguyệt Hàn theo phản xạ định rụt tay lại, nhưng khi cảm nhận được sự tập trung và lo lắng chân thành trong ánh mắt chàng, nàng bất giác khựng lại.

Khoảnh khắc bàn tay ấm áp của chàng chạm vào vết thương lạnh lẽo của nàng, Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy tim mình khẽ run lên. Nàng, Thánh nữ của Ngũ Độc Giáo, người chưa bao giờ biết đến sự quan tâm, giờ đây lại đang được kẻ thù không đội trời chung của mình chữa trị. Mối quan hệ giữa họ, sau trận chiến sinh tử này, đã bước sang một trang hoàn toàn khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.