Bạch Hoài An hành động nhanh chóng và chuyên nghiệp. Chàng ra hiệu cho Lãnh Nguyệt Hàn ngồi xuống một tảng đá phẳng, không cho nàng có cơ hội từ chối.
"Nọc độc của Lân Giáp Mãng tuy không phải là loại phát tác nhanh, nhưng lại có tính ăn mòn kinh mạch rất mạnh," chàng nói, giọng nghiêm túc. "Nếu không xử lý ngay, cánh tay này của cô xem như bỏ đi."
Lãnh Nguyệt Hàn định mở miệng nói rằng độc của nàng có thể áp chế nó, nhưng khi nhìn thấy sự tập trung trong ánh mắt của Bạch Hoài An, nàng lại im lặng. Nàng chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có thể giữ được sự bình tĩnh và chuyên nghiệp như vậy sau một trận chiến sinh tử, đặc biệt là khi đang đối mặt với "yêu nữ" là nàng.
Bạch Hoài An cẩn thận dùng một cây ngân châm chích nhẹ vào mép vết thương, quan sát màu máu đen ứa ra. Chàng gật đầu. "May là cô đã dùng nội công ngăn chặn kịp thời."
Nói rồi, chàng lấy ra một con dao nhỏ, sắc như nước, được khử trùng kỹ lưỡng. "Sẽ hơi đau một chút, cô chịu khó."
Không đợi nàng trả lời, chàng ra tay dứt khoát, rạch một đường nhỏ, nặn hết máu độc ra ngoài. Lãnh Nguyệt Hàn khẽ cắn môi, một cơn đau buốt truyền đến, nhưng nàng không hề kêu một tiếng. Trong thế giới của nàng, kêu đau là biểu hiện của sự yếu đuối.
Sau khi máu độc đã ra hết, chàng lại cẩn thận rắc lên vết thương một loại bột thuốc màu trắng, có mùi thơm dịu nhẹ của thảo dược. Cảm giác đau buốt lập tức được thay thế bằng một sự mát lạnh, dễ chịu. Cuối cùng, chàng dùng một dải lụa trắng sạch sẽ, băng bó vết thương lại một cách khéo léo. Mọi động tác của chàng đều vô cùng dịu dàng, cẩn trọng.
Lãnh Nguyệt Hàn cúi đầu, nhìn vết băng trắng muốt trên cánh tay mình. Từ nhỏ đến lớn, bị thương là chuyện như cơm bữa. Có lần nàng bị sư phụ ném vào hố rắn, toàn thân đầy vết cắn, cũng phải tự mình dùng độc trị độc, lết về trong đau đớn. Chưa một ai từng băng bó vết thương cho nàng như thế này.
"Vết thương này nếu là người thường đã mất mạng rồi," Bạch Hoài An nói, thu dọn lại hòm thuốc. "Cô nương quả thực có sức chịu đựng phi thường."
Lãnh Nguyệt Hàn cười nhạt, một nụ cười mang theo sự tự giễu. "Phi thường? Ở chỗ của ta, không chịu đựng được thì đã chết từ lâu rồi. Năm ta lên mười, vì chậm chân trong một lần tranh đoạt độc dược, đã bị một sư huynh đánh gãy tay. Không ai giúp ta cả. Ta đã phải tự mình nắn lại xương, dùng nọc của bọ cạp để giảm đau và đắp lá cây độc để chống nhiễm trùng. Trên người ta, vết thương như thế này không thiếu."
Nàng nói về quá khứ của mình một cách thản nhiên, như thể đang kể chuyện của người khác. Nhưng Bạch Hoài An lại nghe ra được sự cô độc và nỗi đau đớn ẩn sau sự thản nhiên đó. Chàng nhìn nàng, một nữ tử xinh đẹp như vậy lại phải trải qua những chuyện tàn khốc đến thế.
Chàng im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Ở Tế An Đường, chúng tôi không bỏ lại ai cả."
Câu nói của chàng không có ý giáo điều, chỉ đơn thuần là một sự thật. Nhưng đối với Lãnh Nguyệt Hàn, nó lại giống như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong lòng nàng, tạo nên những gợn sóng không tên. Không bỏ lại ai cả? Trên đời này lại có một nơi như vậy sao?
Đêm đó, họ không nói thêm gì nữa. Nhưng không khí đã hoàn toàn khác. Sự im lặng không còn ngột ngạt, mà trở nên dễ chịu hơn. Lãnh Nguyệt Hàn vì bị thương và mất máu, lại thêm sự va chạm về tâm lý, đã mệt mỏi thiếp đi bên đống lửa.
Bạch Hoài An nhận lấy phiên gác đầu tiên. Chàng ngồi đó, thỉnh thoảng lại thêm củi vào lửa. Chàng nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng. Khi không còn sự lạnh lùng, sắc bén, gương mặt ấy trông thật bình yên và có phần yếu đuối. Chàng tự hỏi, một cô gái như vậy, nếu lớn lên ở một nơi như Tô Châu, có lẽ sẽ trở thành một tiểu thư tinh nghịch, được mọi người yêu thương, chứ không phải là một Thánh nữ Ngũ Độc Giáo khiến giang hồ khiếp sợ.
Sáng hôm sau, khi Lãnh Nguyệt Hàn tỉnh dậy, đống lửa đã được nhen lại, bên cạnh là một quả dại đã được nướng chín thơm lừng. Bạch Hoài An đang ngồi cách đó không xa, điều tức dưỡng thần.
Nàng nhìn cánh tay đã được băng bó cẩn thận của mình, rồi lại nhìn bóng lưng của chàng. Một cảm xúc phức tạp, chưa từng có, len lỏi trong lòng nàng.
"Đi thôi," nàng đứng dậy, giọng nói đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhưng không còn sự gai góc nữa. "Nguồn gốc của dịch bệnh chắc chắn ở sâu trong kia. Đừng lãng phí thời gian."
Bạch Hoài An mở mắt ra, gật đầu.
Nàng không nói lời cảm ơn. Nhưng cả hai đều biết, sau đêm qua, họ không còn đơn thuần là kẻ thù bị buộc phải hợp tác nữa. Họ đã trở thành những người đồng đội có thể phó thác tính mạng cho nhau trong chốn hiểm nguy này.