Sau đêm chiến đấu với Lân Giáp Mãng, mối quan hệ giữa Bạch Hoài An và Lãnh Nguyệt Hàn đã có một sự thay đổi tinh vi. Họ vẫn ít nói, nhưng sự im lặng không còn là sự thù địch, mà là một sự ngầm hiểu. Họ bắt đầu phối hợp với nhau một cách tự nhiên hơn.
Lãnh Nguyệt Hàn đi trước, dùng kiến thức uyên bác của mình về độc vật để dẫn đường, tránh né những cái bẫy chết người của thiên nhiên. Bạch Hoài An theo sau, luôn trong tư thế sẵn sàng ứng cứu và chữa trị. Chàng cũng dùng y lý của mình để giúp nàng phân biệt những loại thảo dược có hình dáng tương tự độc thảo, giúp nàng bổ sung thêm kiến thức.
"Loại cỏ có lá hình răng cưa kia," chàng chỉ tay. "Trông rất giống 'Đoạn Trường Thảo' của các người, nhưng nó lại là 'Long Lân Thảo', một vị thuốc quý để chữa nội thương."
Lãnh Nguyệt Hàn nhìn theo, ghi nhớ. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày mình lại đi học hỏi kiến thức từ một "thần y" của Trung Nguyên.
Họ cùng nhau vượt qua vô số hiểm nguy. Có lần, họ rơi vào một khu rừng đầy ảo giác, chính Bạch Hoài An đã dùng kim châm, điểm vào các huyệt đạo trên đầu nàng, giúp nàng giữ vững tâm trí. Lần khác, họ bị một bầy ong độc vây công, Lãnh Nguyệt Hàn đã dùng một loại bột đặc biệt, tạo ra một mùi hương khiến bầy ong tự động tránh xa.
Sự phụ thuộc lẫn nhau trong hiểm cảnh đã bào mòn đi sự kiêu ngạo và định kiến ban đầu của cả hai. Bạch Hoài An không còn nhìn Lãnh Nguyệt Hàn như một yêu nữ máu lạnh, mà thấy được sự mạnh mẽ, quật cường và một nỗi cô đơn sâu thẳm trong nàng. Lãnh Nguyệt Hàn cũng không còn coi Bạch Hoài An là một tên "thầy thuốc giả nhân giả nghĩa", mà thấy được sự kiên định, lòng nhân ái và một y đức không thể lay chuyển của chàng.
Họ bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, không chỉ về y và độc, mà còn về thế giới của mỗi người.
"Tại sao ngươi lại phải cứu tất cả mọi người?" một hôm, Lãnh Nguyệt Hàn hỏi. "Có những kẻ không đáng được cứu."
Bạch Hoài An, trong lúc đang nghiền một loại thảo dược, bình thản đáp: "Ta là đại phu, không phải quan tòa. Việc của ta là cứu mạng người, còn việc phán xét họ là người tốt hay kẻ xấu, đó là việc của trời đất, của luật pháp. Trước mặt sinh tử, mọi người đều bình đẳng."
Lãnh Nguyệt Hàn im lặng. Lý lẽ của chàng, nàng không thể phản bác, nhưng cũng không thể hoàn toàn đồng tình. Trong thế giới của nàng, không cứu mình, thì sẽ bị người khác giết.
Ngược lại, Bạch Hoài An cũng hỏi: "Tại sao cô lại phải sống trong một môi trường tàn khốc như vậy? Với tài năng của cô, nếu rời khỏi Ngũ Độc Giáo, cô hoàn toàn có thể sống một cuộc đời khác."
Lãnh Nguyệt Hàn cười nhạt, một nụ cười đầy chua chát. "Rời đi? Ngươi nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao? Ta sinh ra đã là người của Ngũ Độc Giáo, trong người mang độc huyết của Thánh nữ. Rời khỏi Vạn Độc Quật, không có thuốc ức chế đặc biệt, ta sẽ chết trong vòng một tháng. Hơn nữa, thế giới bên ngoài có thực sự tốt đẹp hơn không? Các người gọi chúng ta là ma giáo, nhưng chính cái gọi là 'chính đạo' của các người, cũng đầy rẫy những kẻ ngụy quân tử, những âm mưu còn bẩn thỉu hơn cả độc dược."
Bạch Hoài An không thể tranh cãi. Chàng biết, giang hồ vốn không phải chỉ có trắng và đen.
Cứ như vậy, họ vừa đi vừa tranh luận, vừa tìm hiểu về thế giới của nhau. Bức tường băng giữa họ ngày một mỏng đi. Dù không ai nói ra, nhưng họ biết, người đồng hành bất đắc dĩ này đã trở thành một người đặc biệt trong lòng mình.
Sau gần năm ngày lặn lội trong Lam Chướng Cốc, cuối cùng họ cũng tìm thấy nguồn gốc của dịch bệnh.
Ở trung tâm của một đầm lầy, mọc lên một cái cây kỳ dị. Nó không có lá, thân cây màu đen kịt, và trên đỉnh nở một đóa hoa duy nhất, to như cái bát, có màu tím đen, tỏa ra một mùi hương vừa ngọt ngào vừa chết chóc. Xung quanh cái cây, đất đai đều khô cằn, không một sinh vật nào dám đến gần.
"Chính là nó!" Lãnh Nguyệt Hàn nói, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. "Là 'Tử Vong Chi Hoa' trong truyền thuyết của giáo phái. Nhưng... nó đã bị biến đổi. Có kẻ đã dùng một loại tà thuật nào đó để thúc ép nó phát triển, khiến độc tính của nó mạnh hơn gấp trăm lần và có khả năng lây lan qua không khí."
Họ cẩn thận tiến lại gần. Dưới gốc cây, họ phát hiện ra dấu vết của một trận pháp nhỏ đã bị phá hủy, và một vài vật dụng cá nhân bị bỏ lại. Lãnh Nguyệt Hàn nhặt một chiếc túi gấm lên. Nàng sững người.
"Đây là túi đựng châm của Trương trưởng lão," nàng nói, giọng lạnh như băng.
Bạch Hoài An cũng tìm thấy một mảnh vải rách từ y phục. "Mảnh vải này... không phải của Ngũ Độc Giáo. Chất liệu này là từ Trung Nguyên."
Mọi thứ đã rõ ràng. Trương trưởng lão đã phản bội, cấu kết với một kẻ bí ẩn từ Trung Nguyên, lén lút đến đây nuôi cấy thứ hoa độc này để tạo ra đại dịch, nhằm đổ tội cho Lãnh Nguyệt Hàn và gây ra đại loạn.
Khi họ vừa tìm ra chân tướng, một tiếng cười gằn đã vang lên từ trong rừng rậm. Hàng chục bóng đen từ bốn phương tám hướng bao vây lấy họ. Dẫn đầu là một lão già mặt mũi gian xảo, chính là một trong những sư đệ của Trương trưởng lão.
"Lãnh Nguyệt Hàn! Ngươi cuối cùng cũng tìm đến đây!" Lão ta cười đắc ý. "Trưởng lão đã đoán trước được ngươi sẽ đến. Nơi này chính là mồ chôn của ngươi và tên thầy thuốc Trung Nguyên kia!"
Bạch Hoài An và Lãnh Nguyệt Hàn nhìn nhau. Họ đã rơi vào bẫy. Kẻ thù chung đã chính thức lộ diện.
Liên minh bất đắc dĩ của họ, giờ đây đã trở thành một liên minh sinh tử.