Sau khi rời mái tòa soạn, An gần như chạy xuống tầng 10 – nơi phòng tin tức hoạt động suốt đêm. Dù đã vào ca trực đêm, không ai để ý đến gương mặt thất thần của cô, bởi trong tòa soạn, ai cũng có nỗi mệt mỏi riêng và không ai đủ thời gian quan tâm đến ai khác.
An bước nhanh vào phòng vệ sinh. Cánh cửa đóng lại sau lưng, âm thanh vang lên rỗng và lạnh.
Cô đứng trước gương.
Thứ mà cô thấy khiến tim cô muốn ngừng đập.
Hình ảnh trong gương phản chiếu cô chậm một nhịp.
Không phải kiểu chậm do ánh sáng yếu. Không phải do màn hình lag. Hình ảnh phản chiếu của cô thật sự… chậm.
An nhấc tay phải lên.
Hình phản chiếu nhấc tay lên… sau nửa giây.
An nghiêng đầu sang trái.
Hình phản chiếu nghiêng đầu… chậm hơn, hơi lệch hướng, như đang cố bắt chước chứ không hoàn toàn đồng bộ.
“Không… không thể…” – An thở gấp, lùi lại.
Cô thử chạm mặt mình. Hình phản chiếu làm theo, nhưng sự trễ nhịp tạo cảm giác như thứ trong gương là một sinh thể độc lập đang bắt buộc phải phản chiếu cô, thay vì tự nhiên như mọi tấm gương phải làm.
An áp hai tay vào thành bồn rửa để bình tĩnh. Trong gương, hình phản chiếu cũng làm theo, nhưng đầu của nó hơi nghiêng, mắt mở to hơn bình thường, khiến gương mặt trông… sai sai một cách khó giải thích.
Như thể nó đang quan sát cô.
Không còn là phản xạ ánh sáng, mà là giống như một đôi mắt vô hình đang nhìn xuyên qua lớp thủy tinh.
Cô lùi một bước. Thứ trong gương lùi theo, nhưng hơi chậm và không hoàn toàn đồng nhất. Đôi mắt nó luôn nhìn thẳng vào mắt cô.
An phải quay đi chỗ khác để tránh ánh nhìn đó.
Cô sợ nếu mình nhìn lâu thêm vài giây nữa, thứ trong gương sẽ làm ra điều mà nó không được phép làm: tự di chuyển mà không cần cô dẫn dắt.
Tiếng động kỳ lạ
Một tiếng lọc cọc vang vọng trên trần phòng vệ sinh. Một tiếng gì đó như móng tay cào nhẹ trên ống thông gió.
An ngẩng đầu.
Ngay lúc đó, hình ảnh trong gương cũng ngẩng đầu… chậm hơn nửa nhịp. Nhưng trên mặt phản chiếu, cô thấy điều mà mình không có:
Một vệt bóng mờ chạy qua trần — bên trong gương.
Nhưng ngoài đời thì không có gì.
Ngực An thắt lại.
“Hô hấp… bình tĩnh…” – cô tự nhắc mình – “Hít sâu… thở ra… chỉ là ảo giác…”
Thế nhưng tiếng cạch phát ra từ buồng vệ sinh cuối cùng khiến cô giật thót.
Một tiếng động nhỏ, nhưng rõ ràng là có ai đó hoặc… thứ gì đó… đang đóng cửa từ bên trong.
Cô nhìn vào gương lần nữa. Hình phản chiếu của cô đứng đó, nhưng ánh mắt nó không còn hướng về cô nữa. Nó đang nhìn về phía cuối dãy buồng vệ sinh, nơi phát ra tiếng động.
An cảm giác máu trong người lạnh băng.
Thứ trong gương đang nhìn vào thứ gì đó mà mình không nhìn thấy.
Bước chân
An nghe thấy tiếng bước chân nhẹ, rất nhẹ, như ai đó đi chân trần trên nền gạch lạnh. Nhưng cô biết rõ — trong phòng vệ sinh này chỉ có mình cô.
Cô quay mạnh ra phía cửa buồng cuối cùng.
Không có ai.
Nhưng trong gương…
Bên trong gương lại có một bóng người đứng trong buồng thứ ba — cái bóng đen dài, đứng thẳng sau cánh cửa khép hờ.
An cứng người.
Cô quay lại nhìn trực tiếp.
Không có ai. Chỉ là cánh cửa trắng im lìm.
Cô quay lại nhìn gương.
Cái bóng vẫn đứng đó.
Một sự chênh lệch giữa thế giới thật và thế giới trong gương khiến cô như đang bị kéo vào cơn ác mộng.
Ánh nhìn từ gương
An lùi lại gần cửa phòng vệ sinh, tay run run đặt lên tay nắm. Trước khi bước ra, cô liếc nhìn gương lần nữa.
Sai lầm.
Hình phản chiếu của cô lúc này…
không còn bắt chước cô nữa.
Nó đứng yên, nhưng đầu hơi nghiêng sang một góc kỳ lạ, nụ cười mờ mờ ở khóe môi. Một nụ cười mỏng dính, không phải nụ cười của con người, mà giống như nét cong trên mặt nạ của một ai đó đang học cách cười.
Hình phản chiếu nhìn cô với đôi mắt tối lại, sâu như hai lỗ hổng.
An bật mở cửa, và gần như chạy băng qua hành lang phòng tin tức. Ánh đèn neon nhấp nháy dọc hành lang, như đếm theo từng nhịp tim đang hỗn loạn trong ngực cô.
Cô không dám quay lại nữa.
Nhưng khi đi ngang qua một tấm kính cửa văn phòng nhân sự…
Cô liếc thấy bóng mình phản chiếu — và vỡ òa nhận ra: bóng của cô vẫn chưa trở lại.
Thế giới phản chiếu thì méo mó.
Còn thế giới thật lại thiếu mất một phần quan trọng của chính cô.
Và giữa hai thế giới đó… có thứ gì đó đang thức tỉnh.