thanh xuân là em

Chương 6: Cơn Mưa Bất Chợt Của Tuổi Mười Bảy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau chuyến dã ngoại đáng nhớ, mọi thứ giữa Nhật Hạ và Trần Duy tưởng như chỉ toàn sắc hồng của nắng ấm và tiếng cười. Nhưng đúng như thời tiết tháng Mười – nắng đó, mưa đó – thanh xuân cũng không chỉ có dịu dàng.

Một tuần sau khi trở về, lớp 11A1 bước vào giai đoạn chuẩn bị cho buổi diễn văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11. Ai cũng náo nức, người đăng ký hát, người múa, người viết kịch bản… Không khí sôi nổi hơn cả tuần lễ hội.

Và rồi, tên Trần Duy xuất hiện trong danh sách tiết mục nhảy hiện đại. Nhưng điều khiến Nhật Hạ khựng lại là người nhảy cùng cậu – Minh Thư, bạn học nữ nổi bật trong lớp vì vừa xinh đẹp, vừa năng động.

“Không phải Duy ghét mấy trò sân khấu à?” – Hạ hỏi, giọng cố giữ bình thản.

“Ờ thì… bị Thư rủ mãi, ngại từ chối. Với lại lớp thiếu nam, tớ đành thế mạng.” – Duy nhún vai, cười cười.

“Ra vậy.”

Chỉ hai chữ, nhưng khiến lòng Hạ trĩu xuống. Cô không ghen. Hoặc ít nhất… cô nghĩ mình không nên ghen. Nhưng cảm giác khó chịu trong ngực mỗi lần thấy Duy và Thư tập luyện cùng nhau là có thật.


Những ngày sau đó, thời gian Duy dành cho Hạ ít đi rõ rệt. Cậu bận tập nhảy sau giờ học, bận lên ý tưởng sân khấu, bận nhắn tin nhóm với Thư. Những buổi học nhóm ở thư viện thưa dần. Tin nhắn giữa họ cũng ngắn gọn hơn.

[Nhật Hạ]: Cậu ôn Toán đến đâu rồi?

[Trần Duy]: Mới mở sách, giờ tập nữa, mai học bù nhé.

[Nhật Hạ]: Ừ.

Chỉ một chữ, nhưng chứa cả sự hụt hẫng mà cô không dám thừa nhận.


Buổi chiều thứ Sáu, khi trời vừa chớm mưa, Nhật Hạ ra về một mình. Dưới tán cây phượng trước cổng trường, cô dừng lại, ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt. Gió thổi mạnh, mang theo mùi đất ẩm và hoa sữa.

Duy đang tập nhảy, chắc chưa biết trời sắp mưa.

Cô đứng đó rất lâu, mặc cho những giọt nước nhỏ đầu tiên rơi xuống tóc. Cô không mang áo mưa, cũng không vội vã. Giống như đang đợi một điều gì đó… mà chính cô cũng không rõ là gì.

Một tiếng gọi từ xa vang lên:

“Nhật Hạ!”

Cô quay đầu lại. Là Duy, ướt sũng, tay cầm áo khoác chạy đến. Hơi thở cậu gấp gáp, mắt ánh lên vẻ lo lắng.

“Sao cậu không trú mưa? Đứng làm gì ở đây?”

“Không biết. Chắc… đợi cậu.”

Duy khựng lại. Trong ánh mắt ấy, có gì đó chạm vào sâu trong tim cậu.

“Xin lỗi. Mấy hôm nay tớ bận… không để ý cậu nhiều như trước.”

“Không sao.”

“Không. Là có sao. Tớ thấy cậu buồn, nhưng tớ cứ nghĩ… cậu sẽ không để tâm.”

Nhật Hạ nhìn cậu – ánh mắt không giận hờn, không trách móc, chỉ là một chút gì đó rất lặng.

“Tớ để tâm. Chỉ là… không biết nên nói thế nào.”

“Vậy giờ nói đi.” – Duy nhẹ nhàng cầm lấy tay cô – “Nói cho tớ biết cậu đang nghĩ gì. Tớ không giỏi đoán đâu.”

Một khoảng lặng. Mưa rơi nặng hạt hơn. Dưới làn nước, tiếng tim đập dường như vang rõ hơn cả tiếng mưa.

“Tớ sợ…” – Hạ nói khẽ – “Sợ sẽ bị bỏ lại. Sợ nếu thích ai đó quá nhiều, người đó sẽ rời đi.”

Duy nhìn cô, ánh mắt dịu đi. Cậu siết tay cô chặt hơn.

“Ngốc thật. Tớ đã ở đây rồi mà.”


Tối hôm đó, Duy gửi cho cô một đoạn video: cảnh cậu từ chối lời đề nghị diễn đôi từ Minh Thư. Cậu vẫn tham gia nhóm nhảy, nhưng chỉ làm hỗ trợ âm thanh và ánh sáng.

[Trần Duy]: Tớ muốn dành thời gian cho cậu hơn là cho sân khấu. Cậu có thể không nói, nhưng tớ biết – tớ mà mất đi những buổi học nhóm cùng cậu, thì chẳng có spotlight nào đủ sáng bù lại được.

Hạ đọc tin nhắn, cảm thấy trong lòng như có thứ gì vừa tan ra, vừa đầy lên – thứ cảm xúc vừa ấm, vừa khiến mắt cay xè.

Cô không trả lời, chỉ gửi lại cho cậu một bức ảnh: quyển vở Toán mở sẵn, và dòng ghi chú: “Bài 4, trang 87 – có phần cậu làm sai.”

Một phút sau, tin nhắn đến:

[Trần Duy]: Rõ rồi, giáo sư. Mai mang theo nước cam nha.


Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, Duy đã chờ sẵn ở bàn, tay cầm hai chai nước cam mát lạnh.

“Cho cậu một chai. Không phải đền bù gì cả. Chỉ là… tớ muốn nhắc nhở rằng tớ vẫn ở đây.”

Nhật Hạ không nói, chỉ nhận lấy. Nhưng ánh mắt cô đã long lanh hơn cả nắng ngoài sân trường.


Tình yêu tuổi mười bảy không phải lúc nào cũng rực rỡ.
Nó cũng biết giận hờn, biết ghen tuông, biết buồn khi một ánh mắt lơ đãng.
Nhưng nếu là người thật lòng với nhau, thì dù mưa có bất chợt, cũng sẽ luôn có người chạy đến, mang theo chiếc áo khoác và lời xin lỗi.


(Còn tiếp chương 7...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.