Những ngày cuối thu trôi qua trong tĩnh lặng. Sau buổi chiều mưa hôm ấy, mọi thứ giữa Nhật Hạ và Trần Duy dường như dịu lại – không còn những hiểu lầm vụn vặt, không còn những khoảng lặng mơ hồ. Thay vào đó là sự quan tâm nhẹ nhàng và rõ ràng hơn từ cả hai phía.
Buổi sáng, Duy luôn đến lớp sớm hơn, để lại hộp sữa đậu nành lên bàn cô. Khi cô bước vào, chỉ cười khẽ rồi cúi mặt chấm bài. Buổi chiều, họ vẫn cùng nhau đến thư viện, học đến khi nắng tắt sau cửa sổ.
Chỉ có điều, những rung động trong lòng Nhật Hạ lại không dễ dàng lắng xuống. Mỗi lần Duy nghiêng người nhìn vào vở cô, mỗi lần cậu đùa giỡn cầm tay dẫn đi qua hành lang đông người, tim cô lại khẽ run.
Và rồi, cô bắt đầu viết.
Không phải nhật ký.
Không phải ghi chú học tập.
Mà là… thư.
“Gửi Duy,
Tớ không biết bắt đầu từ đâu, chỉ là… hôm nay, khi cậu đưa tớ hộp sữa đậu nành vị truyền thống, tớ lại thấy mình có gì đó rất may mắn.
Có phải, khi một người quan tâm đến sở thích nhỏ nhất của mình, thì đó là người đáng giữ gìn không?”
– Nhật Hạ
“Gửi Duy,
Tớ đã định nói với cậu bao lần rằng… tớ hay mơ thấy cậu. Trong giấc mơ ấy, cậu không mặc đồng phục, mà mặc áo thun trắng và cười rất tươi. Cậu hỏi tớ:
‘Nếu cậu thích tớ thì cứ nói, sao phải viết thư làm gì?’
Cậu vô lý lắm. Nhưng tớ… không dám nói.”
– Nhật Hạ
Cô viết những bức thư ấy sau mỗi ngày học. Không gửi đi. Chỉ gấp lại, bỏ vào hộp gỗ nhỏ, để trên giá sách.
Thư không có địa chỉ người nhận. Chỉ là những mảnh tâm tư, những cảm xúc không tên, những lần tim lỡ nhịp – tất cả được gói ghém kỹ càng trong từng con chữ.
Một chiều cuối tuần, Duy bất ngờ rủ Hạ đến sân bóng rổ gần trường.
“Làm gì ở đây?” – Hạ ngạc nhiên.
“Tớ dạy cậu ném bóng.”
“Không cần. Tớ yếu lắm.”
“Không cần mạnh, chỉ cần… có tớ ở đây.”
Cậu đưa cô quả bóng màu cam, mắt nheo lại dưới ánh nắng dịu.
“Cầm bằng hai tay, chân hơi khuỵu xuống. Nhắm rổ đi.”
Nhật Hạ làm theo, vụng về và căng thẳng. Lần đầu, bóng rơi trượt. Lần hai, bóng chạm bảng rồi nảy ra ngoài.
Duy bước tới, đặt tay lên tay cô, điều chỉnh lại tư thế.
“Thả lỏng thôi. Đừng cố quá. Tớ đứng sau cậu này, không sao đâu.”
Hạ quay đầu lại, mắt chạm mắt. Một khoảng cách rất gần – gần đến mức cô nghe được nhịp thở cậu.
Cô ném. Lần này, bóng rơi đúng rổ. Một cú vào rổ hoàn hảo.
“Giỏi quá!” – Duy reo lên, đưa tay định đập tay ăn mừng. Nhưng Nhật Hạ không đập lại.
Cô đứng đó, tay còn chưa rời khỏi cậu, ánh mắt long lanh.
“Cảm ơn vì… luôn đứng sau tớ.”
Duy ngẩn người. Cậu không cười như mọi khi. Chỉ nhẹ giọng đáp:
“Không phải đứng sau. Là luôn đi cạnh cậu.”
Đêm đó, Nhật Hạ viết một lá thư dài hơn mọi lần.
“Gửi Duy,
Tớ nghĩ tớ thích cậu. Không phải kiểu ‘thích một chút rồi thôi’, mà là kiểu… thích đến mức muốn được ở cạnh cậu thật lâu.
Cậu có thể không cần biết điều này. Vì tớ không chắc đủ can đảm để đưa tận tay cậu. Nhưng nếu một ngày cậu tìm thấy hộp thư bé xíu trên giá sách của tớ… thì cậu sẽ hiểu.
Tớ đã thích cậu từ mùa thu này.
Và… có lẽ, sẽ thích mãi về sau.”– Nhật Hạ
Nhưng ngày hôm sau, có một chuyện xảy ra khiến Nhật Hạ không ngờ đến.
Sau giờ học, Hạ đến thư viện như thường lệ, đợi Duy. Nhưng mãi không thấy cậu đến. Tin nhắn không trả lời. Gọi cũng không bắt máy.
Khoảng một tiếng sau, Minh Thư – bạn cùng lớp – đến tìm cô.
“Nhật Hạ, Duy bị tai nạn xe nhẹ. Đang ở bệnh viện. Không sao nghiêm trọng, nhưng cần người thân đến.”
Cả người Hạ lạnh đi. Cô lập tức bắt xe đến bệnh viện, lòng như bị bóp nghẹt.
Tại phòng chờ, Duy đang ngồi với vết thương nhẹ ở đầu gối và băng cổ tay. Nhìn thấy cô, cậu bật cười:
“Không sao đâu. Té xe do thắng gấp thôi. May mắn là còn nguyên vẹn.”
Hạ chạy đến, ngồi xuống đối diện cậu.
“Sao không báo?”
“Điện thoại rơi lúc té. Lúc nãy vừa mượn của Minh Thư nhắn tin về lớp.”
Cô cúi đầu, mắt đỏ hoe.
“Cậu làm tớ sợ chết khiếp.”
“Xin lỗi. Tớ… bất cẩn quá.”
Một lúc sau, khi mọi chuyện ổn định, Duy kéo nhẹ tay cô lại.
“Nhật Hạ.”
“Hả?”
“Nếu cậu có gì muốn nói với tớ – thì nói đi. Đừng viết thư nữa.”
Hạ chết lặng.
“Sao… sao cậu biết?”
Duy móc trong túi ra… một bức thư. Là bức cô để quên trong cuốn vở ôn thi sáng nay.
“Lá thư này… đủ khiến tớ hiểu rất nhiều thứ.”
Hạ luống cuống, mặt đỏ bừng.
“Trả lại tớ…”
“Không.” – Duy lắc đầu, mắt cười – “Tớ định giữ nó. Và nếu cậu cho phép… thì tớ cũng sẽ viết lại một lá thư giống thế, gửi ngược lại cho cậu.”
Đôi khi, những điều không thể nói bằng lời – lại có thể được viết ra bằng cả tấm lòng.
Và đôi khi, người cần hiểu… sẽ tự tìm đến và lặng lẽ mở hộp thư ấy – bằng chính sự chân thành của mình.
(Còn tiếp chương 8...)