thiên mệnh chi tâm

Chương 3: Huyết Nguyệt Dưới Linh Sơn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm thổi qua những hàng tùng cổ thụ, mang theo mùi hương của rêu và nhựa cây. Trên đỉnh núi Thanh Linh, trăng tròn đỏ rực như vầng mắt máu treo giữa bầu trời. Ánh sáng đỏ ấy phủ xuống từng bậc đá, từng ngọn cỏ, khiến cả Linh Sơn như chìm trong một giấc mộng lạ lùng. Tô Trầm ngồi xếp bằng trước tảng đá lớn, hơi thở đều đặn, nhưng trong cơ thể, dòng linh khí đang cuộn trào dữ dội. Từ khi qua ba cửa khai môn, hắn cảm thấy có thứ gì đó trong người đang dần thức tỉnh, như con thú bị phong ấn lâu năm sắp phá vỡ xiềng xích. Mỗi lần trăng lên, cơn đau nơi tim lại dữ dội hơn, như lửa đang thiêu cháy từ bên trong.

Hắn mở mắt, ánh đỏ lóe lên trong con ngươi, rồi tắt. Tiếng côn trùng im bặt, gió cũng ngừng thổi. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, hắn nghe thấy tiếng thì thầm mơ hồ vang lên từ lòng đất. Tiếng ấy không phải của người, không phải của ma, mà như giọng nói của thời gian. “Ngươi đã mở phong ấn thứ nhất, linh mệnh trong huyết của ngươi đang trỗi dậy. Nhưng ngươi không thể ngăn được vận mệnh của máu.” Hắn khẽ nghiến răng, trong lòng tràn lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa kiên định. “Nếu máu là mệnh, ta sẽ viết lại mệnh bằng chính máu của mình.”

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân rung lên. Từ khe nứt giữa hai tảng đá, một luồng khí lạnh bốc ra, xoắn lấy người hắn. Hắn bật dậy, linh khí trong người vận chuyển, tay kết ấn phòng thủ. Từ trong bóng tối, một con linh thú hình dạng như hổ nhưng có đôi cánh bằng sương hiện ra. Toàn thân nó phủ lân phiến bạc, mắt sáng rực như hai viên lưu ly, vừa nhìn vừa gầm thấp. Tô Trầm nhận ra đó là Bạch Phong Hổ, thú trấn sơn của Thanh Linh Tông. Không ai được phép lại gần nó, vì chỉ cần một hơi thở sai, linh thú này có thể xé xác bất kỳ kẻ nào.

Nhưng hôm nay, nó không tấn công, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Trên trán con thú, một vệt máu đỏ mờ nhạt đang phát sáng, giống hệt với huyết ấn của hắn. Cảnh tượng khiến hắn rùng mình. Con thú gầm nhẹ, rồi một giọng nói vang lên trong đầu hắn, trầm và cổ xưa: “Ngươi là huyết mệnh kế thừa. Chủ nhân ta đã chọn ngươi. Linh Sơn sắp đổi chủ, ngươi hãy sẵn sàng.”

Trước khi hắn kịp phản ứng, luồng sáng đỏ từ trán linh thú bắn thẳng vào ngực hắn. Hắn hét lớn, ngã xuống đất, toàn thân run rẩy. Trong phút chốc, mọi hình ảnh xung quanh tan biến. Hắn thấy mình rơi vào một không gian vô tận, nơi bầu trời và mặt đất đều là máu. Giữa biển máu ấy có một bóng người đứng im, áo đen tung bay, trên tay cầm một thanh kiếm dài tỏa ánh sáng đỏ. Người ấy quay lại, gương mặt mơ hồ như khói, nhưng ánh mắt giống hệt hắn. “Ngươi là ta, ta là ngươi. Khi máu hợp, thiên đạo vỡ.”

Bóng người giơ tay, luồng sáng đỏ cuộn đến, hòa thẳng vào thân thể hắn. Một cơn lửa nóng dữ dội lan khắp mạch máu, như hàng vạn con rắn nhỏ bò trong da thịt. Tô Trầm gào lên, hai tay siết chặt, mồ hôi và máu cùng chảy. Trong đầu, hình ảnh quá khứ và hiện tại chồng chéo: tiếng sấm, tiếng cười, ánh mắt lão trưởng lão, khuôn mặt Diệp Vân Dao, và tiếng gọi của người trong mộng. Tất cả hòa thành một dòng âm thanh duy nhất: “Ngươi đã bước vào con đường nghịch mệnh, không thể quay đầu.”

Khi tỉnh lại, trời đã sáng. Ánh nắng chiếu qua kẽ lá rọi lên gương mặt hắn, mồ hôi ướt đẫm. Hắn cảm thấy trong cơ thể có gì đó thay đổi – linh lực tăng lên rõ rệt, từng tế bào như tràn đầy sức sống. Nhưng đồng thời, huyết ấn trên trán lại sâu hơn, giống như bị khắc vào xương tủy. Hắn thử vận công, chỉ trong khoảnh khắc, luồng khí đỏ từ tim dâng lên, chảy qua kinh mạch, hóa thành lớp giáp mỏng bao quanh thân. Hắn siết nắm tay, đá vụn quanh chỗ ngồi vỡ nát. Từ xa, tiếng sấm rền vang, như thiên giới cảm nhận được sự biến đổi ấy.

Giữa lúc hắn còn đang điều tức, một giọng nói vang lên phía sau. “Không ngờ ngươi lại sống sót qua đêm huyết nguyệt.” Hắn quay lại, thấy Diệp Vân Dao đứng đó, áo trắng tung bay, gương mặt thanh tú lạnh nhạt như tuyết. Trong tay nàng cầm một cuốn sách cổ, từng tờ bay nhẹ trong gió. “Huyết ấn trên người ngươi là gì?” Nàng hỏi, giọng đều đặn nhưng ánh mắt ẩn chứa tò mò và cảnh giác.

Tô Trầm im lặng. Hắn biết không thể nói thật, vì chính trưởng lão cũng dặn hắn phải giấu kín. “Chỉ là vết thương do linh lực phản phệ.” Nàng nhíu mày, ánh mắt như muốn xuyên thấu hắn. “Ta từng đọc trong Linh Điển cổ rằng, người mang huyết ấn sẽ mang đến dị biến cho thiên đạo. Ngươi không sợ sao?”

Hắn khẽ cười, nụ cười pha chút chua chát. “Sợ cũng chẳng thay đổi được gì.”

Diệp Vân Dao nhìn hắn thật lâu, rồi cất bước đi. Trước khi rời khỏi, nàng nói khẽ, giọng như gió thoảng: “Nếu một ngày ngươi đứng đối diện ta trên đài sinh tử, hãy nhớ… ta đã từng cảnh báo.”

Bóng nàng khuất dần giữa rừng, để lại hắn trong cơn gió nhẹ. Hắn không hiểu vì sao lòng lại nhói đau. Một cảm giác kỳ lạ len vào tim – vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể định mệnh đã sắp đặt từ rất lâu.

Những ngày sau đó, hắn được phân vào viện Luyện Linh, nơi chuyên tu hành và rèn luyện thân thể. Mỗi ngày, hắn phải ngâm mình trong bồn linh thủy lạnh như băng, vận công đến khi máu đông cứng. Với người thường, đó là cực hình, nhưng với hắn, cơn đau trở thành thuốc. Mỗi lần cơ thể rã rời, hắn lại cảm thấy linh lực trong huyết mạch tinh khiết hơn. Các đệ tử khác bắt đầu để ý đến hắn – kẻ tầm thường từng bị coi thường nay lại vượt họ trong tốc độ tu luyện.

Một buổi chiều, trong sân luyện, có tiếng cười chế giễu vang lên. “Tô Trầm, nghe nói ngươi được trưởng lão che chở, chắc có bí thuật gì đấy nhỉ?” Một gã cao lớn tiến đến, chính là Hạ Dương, đệ tử nội môn nổi tiếng ngạo mạn. Hắn chặn đường, tay cầm kiếm linh. “Nếu thật ngươi có năng lực, thử đấu với ta một chiêu xem sao.”

Tô Trầm không đáp, chỉ gật đầu. Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt hắn khi kiếm Hạ Dương lao đến. Chỉ một bước, chỉ một hơi thở, Tô Trầm nghiêng người, tay không đỡ kiếm. Tiếng kim loại vang lên chói tai, nhưng lưỡi kiếm của Hạ Dương bị nứt. Hắn hoảng hốt lùi lại, chưa kịp phản ứng thì luồng khí đỏ từ tay Tô Trầm bùng lên, đẩy hắn ngã văng xa mấy trượng. Cả sân im lặng. Không ai tin vào mắt mình – một kẻ mới nhập môn có thể khiến Hạ Dương thất bại chỉ trong một chiêu.

Trưởng lão trong viện sau đó gọi hắn lên. “Ngươi đã vượt quá giới hạn bình thường. Từ nay, không được tùy tiện sử dụng sức mạnh ấy.” Hắn cúi đầu, đáp lời, nhưng trong lòng biết rõ: sức mạnh này không phải do hắn muốn kiểm soát là được. Nó như con rắn ngủ trong máu, mỗi khi có nguy cơ, nó tự động thức dậy.

Đêm đó, khi trở về tịnh thất, hắn nghe thấy tiếng gió rít qua khung cửa. Mở ra, hắn thấy bầu trời đỏ rực, mây cuộn như biển máu. Một giọng nói vang lên, lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. “Huyết mệnh đã khởi động, ngươi sắp đối mặt với thử thách đầu tiên. Ba ngày nữa, tại Linh Trì, máu sẽ chảy.”

Hắn siết chặt nắm tay. Linh Trì là nơi các đệ tử tụ linh mỗi tháng, không thể có chuyện máu đổ. Nhưng linh cảm trong lòng hắn nói rằng lời tiên đoán ấy sẽ trở thành thật.

Ba ngày sau, Linh Trì tĩnh lặng dưới bầu trời mù sương. Các đệ tử ngồi quanh, dẫn linh nhập mạch. Hắn cũng làm theo, hít sâu, dẫn linh khí đỏ trong người hòa vào dòng linh khí chung quanh. Nhưng chỉ trong một khắc, toàn thân hắn run mạnh. Linh khí đỏ của hắn nuốt lấy khí trắng của người khác, hút cạn năng lượng trong không gian. Một tiếng nổ lớn vang lên, Linh Trì chấn động. Nhiều người ngã gục, máu trào ra miệng. Từ giữa hồ, cột sáng đỏ bắn thẳng lên trời, hóa thành hình hoa văn xoắn ốc khổng lồ.

Tiếng hét vang dậy. Các trưởng lão lao đến, tạo pháp trận trấn áp. “Hắn điên rồi! Hắn đang hút linh của thiên địa!” Một tiếng sấm vang lên, lôi điện giáng xuống, nhưng bị cột sáng đỏ đẩy bật. Tô Trầm ngồi giữa tâm trận, mắt mở to, không còn kiểm soát được bản thân. Giọng nói trong đầu vang dậy: “Đây là sức mạnh của huyết linh, ngươi không thể kháng lại. Hãy để máu dẫn đường!”

Nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn cắn răng, dùng toàn bộ ý chí đè nén linh lực. Hắn biết nếu thả lỏng, tất cả xung quanh sẽ bị nuốt. Máu từ mũi, tai, miệng chảy ra, đỏ thẫm y phục. Hắn hét lên một tiếng, ép toàn bộ linh lực trở lại tim. Cột sáng đỏ co lại, rồi tan biến. Hồ nước trở lại yên bình, chỉ còn hắn ngã gục giữa làn hơi mỏng.

Khi mở mắt, hắn đang nằm trong phòng y dược. Trên trán là lớp băng mát lạnh. Bên giường có người ngồi – là Diệp Vân Dao. Nàng nhìn hắn, ánh mắt pha lẫn trách và lo lắng. “Ngươi không nên ép linh lực như thế. Cái giá có thể là mạng sống.”

Hắn yếu ớt nói: “Nếu ta không làm vậy, các người đã chết.”

Nàng im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. “Ngươi luôn làm những việc khiến người khác sợ hãi.”

Hắn nhìn lên trần, giọng khàn khàn: “Ta chỉ làm điều cần làm.”

Ngoài trời, trăng lại lên, lần này sáng trắng. Nhưng sâu trong mắt hắn, vẫn còn ánh đỏ nhàn nhạt chưa tan. Hắn biết rằng kể từ đêm huyết nguyệt ấy, cuộc đời mình đã gắn với thứ sức mạnh mà cả thiên giới lẫn nhân gian đều khiếp sợ. Và đâu đó trong núi sâu, tiếng gầm của linh thú lại vọng lên, kéo theo hơi thở lạnh như lưỡi dao, báo hiệu một cơn bão mới đang tới gần.

Hắn khẽ nhắm mắt, để tiếng gió ru, lòng thầm nhủ: “Nếu đây là mệnh, thì để ta gánh. Dù phải đổi bằng máu, ta cũng sẽ đi hết con đường này.”

Ngoài cửa sổ, mây lại nhuộm đỏ, phản chiếu trên hồ, tạo nên hình ảnh kỳ lạ: một mặt trăng bằng máu soi xuống Linh Sơn. Và từ nơi sâu nhất, linh hồn cổ xưa kia lại mở mắt, thì thầm một câu chỉ mình hắn nghe thấy: “Huyết Mệnh… đã thức tỉnh.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×