Cơn mưa đầu mùa đổ xuống Linh Sơn như tấm màn bạc nặng nề bao trùm cả bầu trời. Sương tan thành hơi, gió thổi qua từng tầng lá, mùi đất ẩm hòa cùng hương hoa rừng phảng phất đâu đó, khiến núi non vốn tĩnh lặng trở nên lạnh lẽo, mơ hồ như ẩn giấu điều gì sắp xảy ra. Giữa tiếng mưa rơi, Tô Trầm ngồi trong tịnh thất, ánh nến trước mặt lay lắt, chiếu lên gương mặt hắn một nửa sáng, nửa tối. Những vết thương do biến cố ở Linh Trì vẫn chưa lành, máu trong người thỉnh thoảng sôi trào như lửa, linh khí vận hành chậm chạp. Hắn có thể cảm nhận rõ sự biến đổi trong cơ thể – mỗi nhịp tim như chứa đựng thứ gì không thuộc về con người, vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm.
Từ ngoài cửa, tiếng mưa hòa cùng bước chân nhẹ. Cánh cửa gỗ khẽ mở, Diệp Vân Dao bước vào. Nàng không mang ô, mái tóc đen ướt đẫm, vài giọt nước chảy xuống cổ áo. Ánh mắt nàng lạnh như nước hồ, nhưng trong đó phảng phất nỗi bận tâm khó giấu. “Ngươi vẫn còn cố ép linh khí sao? Trưởng lão lệnh cho ngươi tĩnh dưỡng mười ngày, nếu lại làm trái, sẽ bị trục khỏi tông.”
Tô Trầm mở mắt, giọng khàn thấp: “Ta không thể ngồi yên khi thứ đó đang cựa quậy trong người. Nếu ta không kiểm soát, nó sẽ giết ta.”
Diệp Vân Dao tiến lại gần, đặt cuốn ngọc giản trên bàn. “Đây là Huyết Tâm Đạo, bản cổ điển ghi lại phương pháp phong ấn linh huyết. Có thể tạm ổn định mạch ngươi, nhưng một khi dùng sai, ngươi sẽ mất linh căn vĩnh viễn.”
Hắn cầm lấy, ngón tay chạm nhẹ vào mặt ngọc lạnh ngắt. “Cảm ơn.”
Nàng nhìn hắn một lúc lâu, giọng nhỏ như tiếng mưa ngoài hiên: “Ngươi khác với người khác, nhưng đừng để sự khác biệt đó biến ngươi thành quỷ.” Rồi nàng quay đi, để lại mùi hương thoang thoảng, hòa lẫn trong hơi mưa.
Đêm ấy, Tô Trầm ngồi một mình, mở ngọc giản, đọc từng dòng chữ cổ. Mỗi ký tự như một sợi chỉ nhỏ, kết thành mạng lưới trong tâm trí, dẫn linh khí đi theo quỹ đạo mới. Hắn nhắm mắt, vận công, dẫn khí theo chỉ dẫn. Ban đầu, dòng linh khí đỏ xoay vòng ổn định, nhưng chỉ một lát sau, trong tim hắn vang lên tiếng đập mạnh, giống như có vật sống đang đâm xuyên ngực. Một luồng khí đen từ trong ấn đỏ trào ra, lan khắp toàn thân. Hắn hét lên, nhưng không thể ngăn nổi cơn đau. Máu từ miệng tuôn ra, nhỏ xuống nền gạch, mỗi giọt máu đều phát sáng.
Giọng nói cổ xưa vang lên từ hư không: “Ngươi không thể phong ấn huyết mệnh. Huyết là đạo, đạo là ngươi.”
Trước mắt hắn hiện ra vô số ảo ảnh – biển máu, trời đổ lửa, hàng ngàn xác người đổ gục, một bóng đen đứng giữa, tay cầm kiếm đỏ, ánh mắt trống rỗng. Hắn nhận ra đó lại là chính mình, nhưng là bản ngã khác, dữ tợn và vô tình. Bóng đen tiến tới, giọng cười khàn khàn: “Ngươi nghĩ mình có thể kiểm soát được máu sao? Không, chính máu đang điều khiển ngươi.”
“Câm miệng!” – Tô Trầm gào lên, tay kết ấn, vận toàn lực phản kháng. Linh khí đỏ và đen va chạm, ánh sáng lóe lên, nến tắt phụt. Căn phòng chìm vào bóng tối. Trong khoảnh khắc ấy, hắn không biết bản thân đang ở thực hay mộng, chỉ cảm thấy thân thể tan rã rồi hợp lại vô số lần. Khi cơn đau qua đi, hắn ngã gục, mồ hôi thấm đẫm áo, thở dốc như vừa thoát khỏi vực chết.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi không ngừng. Trong màn đêm, có đôi mắt sáng như than hồng nhìn xuyên qua cửa sổ, theo dõi từng cử động của hắn.
Sáng hôm sau, tin tức lan khắp tông môn: trong đêm, một đệ tử bị hút cạn linh lực chết bên rừng phía nam. Trên trán người đó có vệt máu đỏ nhạt. Các trưởng lão lập tức họp khẩn. Có người nói là yêu ma xâm nhập, có người nghi ngờ Tô Trầm. Hắn bị triệu đến đại điện thẩm tra.
Lão trưởng lão áo xanh trầm giọng: “Đêm qua, ngươi ở đâu?”
Tô Trầm đáp: “Tịnh thất. Ta đang luyện tâm pháp phong ấn.”
“Không có ai chứng kiến.” Một trưởng lão khác đập bàn. “Trên người ngươi có huyết ấn, hiện tượng đó trùng hợp sao được?”
Cả điện vang tiếng xì xào. Những ánh mắt nghi kỵ dồn vào hắn. Diệp Vân Dao đứng bên, im lặng.
Lão trưởng lão áo xanh cau mày, trầm tư một lúc rồi nói: “Tạm thời giam hắn ba ngày tại Ngọc Thất, để điều tra rõ ràng. Nếu vô tội, tự nhiên được thả.”
Tô Trầm cúi đầu: “Ta không sợ.”
Ngọc Thất nằm dưới lòng núi, nơi dùng để phong ấn tà linh. Không ánh sáng, chỉ có sương lạnh và mùi ẩm mốc. Hắn ngồi giữa căn phòng đá trống rỗng, tay bị phong linh ấn, linh khí không thể vận hành. Thời gian ở đó dường như ngừng lại. Chỉ có tiếng nhỏ giọt của nước vang đều đều như đếm từng nhịp tim.
Đêm thứ hai, hắn nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Ánh sáng đuốc hắt vào khe cửa, rồi giọng nói trầm thấp vang lên: “Tô Trầm, ngươi thật sự muốn sống sao?”
Hắn ngẩng lên. Trước mặt là một người mặc áo choàng đen, mặt giấu trong bóng. Hơi thở của người này mang mùi máu, nhưng không hẳn là ma tu.
“Ngươi là ai?”
“Kẻ như ngươi không cần biết. Chỉ cần hiểu, trong người ngươi có thứ mà nhiều người thèm khát. Huyết Linh Ấn là chìa khóa mở Thiên Mệnh tháp. Nếu giao nó cho ta, ngươi sẽ được tự do.”
Tô Trầm cười khẩy: “Nếu ta từ chối?”
Người đó khẽ nghiêng đầu. “Thì ngươi sẽ chết ở đây. Huyết mệnh rồi cũng bị kẻ khác cướp.”
Lời vừa dứt, một mũi kim đen từ tay áo hắn bắn ra. Tô Trầm nghiêng người tránh, kim găm vào tường đá phát ra tiếng nổ nhỏ, tường nứt toác. Dù bị phong linh ấn, Tô Trầm vẫn phản xạ theo bản năng, lao đến. Hai người quấn vào nhau trong bóng tối, quyền và khí va chạm khiến căn phòng chấn động. Trong lúc giằng co, máu từ tay hắn rơi xuống đất, lập tức bốc khói đỏ. Không khí biến dạng, linh ấn trên người hắn nứt ra từng đoạn. Một luồng khí huyết trào ra, bao lấy cả hai. Người áo đen kinh hãi lùi lại, hét lên: “Ngươi điên rồi!”
“Không.” Tô Trầm đứng thẳng dậy, đôi mắt sáng rực. “Ta chỉ không muốn làm con rối.”
Ánh sáng đỏ bùng lên, cửa đá nổ tung. Người áo đen bị hất văng, biến mất trong làn khói. Hắn bước ra giữa cơn mưa, áo rách, máu loang khắp người. Cơn gió lạnh cắt da, nhưng hắn cảm thấy tự do hơn bao giờ hết.
Khi các trưởng lão phát hiện, Ngọc Thất đã trống. Cả tông môn xôn xao, có người nói hắn phản bội, có người nói hắn bị ma khí chiếm thân. Diệp Vân Dao lặng lẽ rời khỏi đại điện, đi tìm hắn trong rừng.
Nửa đêm, dưới tán cây già, nàng thấy hắn ngồi dựa vào gốc, máu khô phủ kín áo. “Ngươi định đi đâu?” Nàng hỏi, giọng nhẹ nhưng run.
“Tạm thời rời khỏi tông môn. Ở đây, ta không còn chỗ đứng.”
“Ngươi nghĩ bên ngoài sẽ tha cho ngươi sao?”
“Ít ra ta còn được lựa chọn.”
Nàng cắn môi, ánh mắt phức tạp. “Nếu ngươi đi, ta sẽ không thể giúp ngươi nữa.”
“Ta biết.” Hắn nhìn lên trời, nơi trăng mờ khuất sau mây. “Cảm ơn vì đã không nghi ngờ ta.”
Nàng không đáp, chỉ lặng lẽ lấy trong tay áo ra một ngọc bội nhỏ. “Đây là vật hộ thân của ta. Nếu ngươi gặp nguy, hãy bóp vỡ nó, ta sẽ biết.”
Hắn đón lấy, nắm chặt. Lần đầu tiên, hắn thấy trong đôi mắt nàng có thứ gì đó không còn là xa cách – một chút ấm áp mong manh giữa thế giới lạnh lẽo này.
Khi nàng rời đi, hắn quay lưng, bước vào màn mưa. Gió quất vào mặt, sấm vang xa, mùi đất ẩm nồng. Mỗi bước đi, máu trong người lại sôi lên, nhưng hắn không dừng. Trên con đường mờ mịt ấy, hắn cảm thấy có ai đó đang dõi theo. Không phải người, mà là một luồng ý niệm cổ xưa, như linh hồn của núi đang thức tỉnh.
Tới khi bóng hắn hòa vào sương, Diệp Vân Dao vẫn đứng yên, nhìn theo. Một giọt nước mưa lăn dài trên má nàng, hòa cùng giọt nước mắt không kịp lau. “Tô Trầm, ngươi đã chọn con đường không lối về.”
Trong cơn giông, tia chớp lóe sáng, chiếu lên đỉnh Linh Sơn. Ở đó, pho tượng cổ vỡ ra một vết nứt nhỏ, từ trong khe phát ra ánh đỏ yếu ớt. Bầu trời gầm lên, như tiếng cười lạnh của định mệnh.
Từ sâu trong lòng núi, một âm thanh trầm trầm vọng ra: “Huyết mệnh đã rời khỏi Linh Sơn. Thiên đạo… sẽ bắt đầu đổi.”
Cơn mưa kéo dài đến tận bình minh. Khi ánh sáng đầu tiên rọi qua sương, Tô Trầm đã đi xa khỏi biên giới tông môn. Trước mắt hắn là con đường dài dẫn về phương bắc – vùng đất được đồn là nơi ma tông từng hưng thịnh. Gió thổi tung áo, tóc ướt dính vào mặt, nhưng hắn không ngoảnh lại. Trong ngực, viên ngọc đỏ khẽ rung, tỏa ra hơi ấm lạ thường.
Bầu trời phía xa hiện lên vệt sáng tím của sấm, như báo trước tương lai đầy biến động. Một chương mới của vận mệnh đang mở ra, và hắn – kẻ mang huyết mệnh, kẻ bị nguyền rủa – bước tiếp, không phải để tìm đạo, mà để tìm chính bản thân giữa hai chữ sinh tử.
Trong sâu thẳm của cơn mưa ấy, giọng nói xưa lại vang lên, dịu như hơi thở: “Ngươi đã chọn, Tô Trầm. Từ đây, mỗi giọt máu rơi xuống đất sẽ viết nên định mệnh của cả thế gian.”