Đêm ở phương bắc luôn dài hơn những nơi khác. Từ chân trời, ánh trăng lạnh trượt qua những rặng núi trọc, soi xuống vùng hoang dã hoang vu nơi gió rít không ngừng. Bóng người cô độc bước đi giữa sương, áo choàng đen dính bùn, từng giọt nước nhỏ từ tóc xuống đất, tan biến trong giá lạnh. Tô Trầm đã rời khỏi Thanh Linh Tông gần nửa tháng, men theo dãy Bắc Phong Sơn, nơi tương truyền là ranh giới giữa nhân giới và ma vực cũ. Càng đi sâu, linh khí càng loãng, thay vào đó là sát khí dày đặc như sương độc. Với người thường, chỉ cần hít phải một hơi cũng đủ tắt thở, nhưng đối với hắn, thứ không khí này lại khiến huyết ấn trong ngực âm ỉ nóng lên như được thức tỉnh.
Mỗi đêm, hắn đều mơ thấy cùng một giấc mộng: biển máu đỏ như ngọc, một tòa tháp đen cao vút, và bên trong, giọng nói trầm thấp gọi tên hắn: “Ngươi không thể trốn mãi. Huyết mệnh không chấp nhận kẻ yếu.” Tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt áo, nhưng hắn không còn cảm thấy sợ. Nỗi sợ giờ đã biến thành ngọn lửa trong tim, thiêu đốt mọi do dự còn sót lại.
Khi mặt trời lặn sau ngọn đồi thứ chín, hắn dừng lại trước một ngôi miếu đổ nát. Mái ngói sập, tượng thần bị rêu phủ, chỉ còn vài cột gỗ mục đỡ lấy phần tường nứt. Trên bàn thờ có một ngọn đèn dầu leo lét, không ai đốt nhưng vẫn cháy, ánh sáng lấp lánh như linh hồn cũ còn vương. Hắn bước vào, ngồi xuống, dựa lưng vào tường, thở chậm. Cảm giác mệt mỏi kéo đến, nhưng khi mắt vừa nhắm lại, một luồng khí lạnh thổi qua.
Từ bóng tối, giọng cười khe khẽ vang lên: “Một kẻ mang huyết ấn mà dám bước vào đất Ma Vực, ngươi không sợ chết sao?”
Tô Trầm mở mắt. Một người đàn ông trung niên xuất hiện bên cửa, tóc bạc trắng, da xanh xám, ánh mắt sâu như vực. Hắn không cảm nhận được linh khí trong cơ thể đối phương, nhưng chính sự trống rỗng đó lại khiến hắn thấy nguy hiểm. “Ngươi là ai?”
“Ngươi có thể gọi ta là Huyền Cơ.” Người kia tiến lại, ngồi xuống đối diện. “Ta từng là người của nhân giới, giờ thì không. Còn ngươi, mùi máu trên người ngươi đủ để ta biết ngươi đang bị gì.”
Tô Trầm khẽ nheo mắt. Cái tên Huyền Cơ, hắn từng nghe trong những lời đồn cũ – một ma tu từng thách thức cả thiên đạo rồi biến mất vào bóng tối. “Nếu ngươi biết ta, vậy chắc ngươi cũng biết ta không muốn giao thứ này cho ai.”
Huyền Cơ cười nhạt. “Ta không cần lấy. Nhưng nếu ngươi không học cách kiểm soát, sớm muộn ngươi cũng chết. Huyết ấn là con dao hai lưỡi. Một khi linh mệnh nuốt chủ, ngươi sẽ trở thành ma huyết, không còn là người nữa.”
Im lặng kéo dài giữa hai người. Mưa rơi lộp bộp ngoài mái ngói, tiếng sấm xa vọng lại. Cuối cùng, Tô Trầm hỏi: “Ngươi có cách?”
“Có, nhưng ngươi phải trả giá.”
“Giá là gì?”
“Là bỏ đi phần nhân tính còn sót.”
Lời nói của Huyền Cơ như lưỡi dao lạnh cắm thẳng vào tim. Tô Trầm không trả lời. Hắn biết rằng trên con đường mình đi, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục. Sau một hồi im lặng, hắn gật đầu. “Ta đồng ý.”
Huyền Cơ đứng dậy, đi ra sau miếu. “Theo ta.”
Họ đi xuyên qua khu rừng đen đặc sương. Càng đi sâu, mặt đất càng lạnh, tiếng gió rít thành âm thanh kỳ dị. Cuối cùng, trước mắt họ hiện ra một hang động khổng lồ, cửa hang như miệng thú há ra, tỏa ra hơi lạnh chết chóc. Trong hang, ánh sáng đỏ nhấp nháy như tim đang đập.
“Đây là nơi Ma Huyết được sinh ra,” Huyền Cơ nói. “Ngươi muốn kiểm soát huyết ấn, phải để máu của mình hòa vào mạch này. Một khi bước vào, ngươi chỉ có thể đi tới. Nếu lùi, ngươi sẽ bị chính máu mình nuốt.”
Tô Trầm không hỏi thêm. Hắn bước vào.
Không khí trong hang đặc quánh, từng hơi thở như đốt phổi. Trên vách đá, những ký hiệu cổ phát sáng, xoáy thành vòng tròn quanh một hồ nhỏ giữa trung tâm. Nước trong hồ không phải nước mà là máu, đặc sệt, tỏa mùi tanh nồng. Giữa hồ, một hòn đá đen trồi lên, như trái tim khổng lồ đang đập chậm rãi.
Hắn ngồi xuống mép hồ, nhìn bóng mình phản chiếu trong mặt máu. Bóng đó không phải là hắn – đôi mắt kia đỏ sẫm, môi tím, nụ cười méo mó. “Ngươi thật sự muốn tiếp tục sao?” Bóng phản chiếu hỏi, giọng nói chính là của hắn nhưng lại vang từ nơi khác.
“Ta không còn đường nào khác.”
“Ngươi sẽ không còn là ngươi.”
“Chỉ cần ta còn sống, ta là ta.”
Hắn cắn đầu ngón tay, để máu nhỏ xuống hồ. Ngay lập tức, cả hồ rung mạnh, máu sôi trào, bốc khói. Ánh sáng đỏ lan khắp hang, thấm vào da hắn. Cơn đau xé tim bùng nổ, như ngọn lửa thiêu đốt từng mạch máu. Hắn gục xuống, hét lớn, nhưng âm thanh bị nuốt mất. Trong đầu, hàng ngàn giọng nói vang lên – tiếng cười, tiếng khóc, tiếng van xin, tiếng gào của những linh hồn từng bị nuốt bởi huyết ấn. Hắn thấy tay mình nứt ra, máu chảy ngược, thấm vào hòn đá giữa hồ. Cả cơ thể bị nhấn chìm trong biển đỏ, không còn phân biệt đâu là hắn, đâu là ma huyết.
Giữa cơn hỗn loạn, một tia sáng yếu ớt lóe lên trong tâm trí – hình ảnh Diệp Vân Dao quay lưng trong cơn mưa đêm ở Linh Sơn, giọng nàng khẽ nói: “Đừng để sự khác biệt đó biến ngươi thành quỷ.” Tô Trầm nghiến răng, dùng chút ý chí cuối cùng, ép máu ngừng sôi. Một luồng khí đen bị đẩy ngược ra khỏi cơ thể, hóa thành hình người mờ ảo trước mặt. Đó là một bản thể khác của hắn – ma ảnh được sinh ra từ chính huyết mệnh.
Ma ảnh cười, giọng khàn khàn: “Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi ta sao? Ngươi là ta, ta là ngươi. Không có ta, ngươi không có sức mạnh. Không có sức mạnh, ngươi chỉ là kẻ yếu.”
Tô Trầm đứng dậy, tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh sáng đỏ rực bao quanh lưỡi. “Nếu phải chọn giữa chết và trở thành ngươi, ta chọn đánh với ngươi.”
Hai bóng người lao vào nhau, ánh sáng đỏ và đen quấn lấy, tạo thành cơn bão trong hang. Tiếng sấm vọng từ lòng đất, khói máu trào lên tận trần đá. Hắn cảm thấy từng đòn đánh như chém vào chính tim mình, mỗi lần ma ảnh ngã, hắn cũng đau. Nhưng hắn không dừng, càng đánh càng mạnh, cho đến khi lưỡi kiếm cuối cùng xuyên qua ngực ma ảnh. Máu đỏ và máu đen hòa làm một, rồi tan thành khói.
Khi cơn bão lắng xuống, hắn quỳ gối, thở dốc, toàn thân run rẩy. Trên ngực, huyết ấn sáng rực, nhưng ánh sáng lần này không còn hỗn loạn mà ổn định như ngọn đèn giữa đêm.
Huyền Cơ xuất hiện từ xa, nhìn hắn thật lâu. “Ngươi đã sống sót. Ngươi không phải người, cũng chưa phải ma. Ngươi là kẻ đứng giữa ranh giới – huyết mệnh nhân.”
Tô Trầm lau máu trên miệng, đứng dậy. “Ngươi nói đúng, ta không thuộc về nơi nào. Nhưng nếu thế, ta sẽ tự tạo ra chỗ cho mình.”
Huyền Cơ bật cười, giọng khàn đục. “Tốt. Từ nay, ngươi không cần quỳ trước thiên đạo hay ma đạo. Nhưng nhớ, ngươi càng mạnh, vận mệnh càng trói chặt. Một ngày, ngươi sẽ hiểu cái giá của tự do.”
Tô Trầm không đáp. Hắn đi ra khỏi hang, bước qua rừng sương, nơi ánh trăng chiếu xuống mặt đất loang máu. Hắn ngẩng lên, đôi mắt phản chiếu ánh trăng, sâu thẳm và lạnh lùng. Trong gió, tiếng gọi cũ lại vang lên: “Ngươi là người mở huyết mệnh, thiên đạo sẽ săn ngươi.”
Hắn mỉm cười. “Hãy đến đi. Ta chờ.”
Bầu trời phương bắc đột nhiên rung chuyển. Trăng đỏ vỡ tan thành vô số mảnh sáng, rơi như mưa lửa. Ở phương xa, dãy Linh Sơn cũng phát sáng đáp lại, linh khí xoáy thành lốc. Từ Thanh Linh Tông, Diệp Vân Dao ngẩng đầu, cảm nhận hơi máu lan đến. Trong tim nàng khẽ rung, ngọc bội trong tay tỏa sáng – Tô Trầm vẫn sống. Nhưng cùng lúc, một linh thú ngủ sâu trong núi mở mắt, gầm lên, khiến mặt đất chấn động.
Trong tiếng gió rít, Tô Trầm tiếp tục bước đi, mỗi bước để lại dấu chân máu trên đất lạnh. Trước mặt hắn là vùng đất đen trải dài vô tận – nơi sẽ là khởi đầu cho con đường không ai từng dám đi. Phía sau, cơn gió gào rú như muốn xé toạc bầu trời, và từ sâu trong tâm, giọng nói của chính hắn vang lên, trầm mà vững:
“Ta là kẻ nghịch mệnh. Máu ta không thuộc về trời, cũng chẳng thuộc về đất. Nếu thiên đạo là gông xiềng, ta sẽ là lưỡi kiếm chém đứt nó.”
Trăng lặn. Bóng hắn hòa vào đêm, chỉ còn ánh huyết ấn nơi ngực tỏa sáng, dẫn đường cho một định mệnh sắp sửa thức giấc.