thiên mệnh chi tâm

Chương 6: Thiên Lôi Chi Giới


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời phương bắc mấy ngày liền không ngớt giông. Từ dãy Hàn Phong đến tận chân trời xa, mây đen như tấm vải khổng lồ che kín cả bầu trời. Sấm nổ từng hồi, ánh sáng chớp lóa rạch ngang, chiếu lên vách núi đổ và những tàn tích của trận chiến cổ. Trong cơn mưa dày, bóng một người đi chậm rãi trên con đường đá gập ghềnh, bước chân lún vào bùn đỏ. Mỗi lần sấm đánh, ánh sáng hắt lên gương mặt người ấy, đôi mắt đỏ rực như phản chiếu ánh máu – chính là Tô Trầm.

Sau khi rời hang huyết mạch của Huyền Cơ, hắn đi suốt ba ngày không dừng. Máu trong người hắn đã thay đổi, linh khí trong huyết mạch luân chuyển nhanh đến mức đáng sợ. Mỗi lần hít thở, hắn có thể cảm nhận từng luồng năng lượng trong không khí. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn nghe thấy những tiếng thì thầm trong gió – không phải của người, mà là của thứ gì đó cổ xưa hơn, tối tăm hơn. Mỗi đêm, khi hắn nhắm mắt, tiếng thì thầm ấy lại nói về “Thiên Lôi Chi Giới” – nơi mà kẻ mang huyết ấn phải trải qua thử thách để xác định vận mệnh.

Ban đầu hắn không tin, cho đến khi thấy dấu hiệu. Buổi sáng ngày thứ tư, hắn dừng lại trên đỉnh dốc. Phía xa là bình nguyên rộng lớn, chính giữa có cột sáng trắng vươn thẳng lên trời, xung quanh là lôi điện vờn quanh như rắn, uốn lượn giữa mây và đất. Dù đứng cách hàng dặm, hắn vẫn nghe rõ tiếng sấm dội như trống trận. Linh khí ở nơi đó mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở, nhưng xen lẫn trong đó là mùi máu kim loại và khí ma quái. Hắn hiểu rằng mình không thể né tránh.

Trước khi đi, hắn nhìn lại con đường phía sau. Phía xa là rừng rậm, nơi hắn gặp Huyền Cơ, nơi hắn giết chết bản ngã ma ảnh của chính mình. Giờ, bước tới trước là một thế giới khác – nơi định đoạt giữa sống và diệt. Hắn hít sâu, nắm chặt chuôi kiếm. “Nếu đây là thiên ý, ta sẽ dùng máu mình để viết lại nó.”

Gió cuốn bụi cát tung lên, áo choàng đen phấp phới. Hắn bước từng bước vào vùng lôi giới.

Từ giây phút đặt chân đến ranh giới, mặt đất như sống dậy. Những tia sét xanh trắng giáng xuống chỉ cách hắn vài bước, khiến không khí nổ tung, mùi ozon dày đặc. Hắn giơ tay, linh khí vận khắp cơ thể, từng tia máu đỏ hiện lên trên da, hòa vào dòng điện bao quanh. Thay vì tránh, hắn lại tiến. Mỗi bước đi, đất đá nứt, mây đen cuộn trào. Tia sét đầu tiên giáng thẳng xuống vai hắn, toàn thân rung lên, máu phụt ra miệng. Nhưng hắn không ngã, chỉ cười khẽ, mùi máu tanh hòa trong mưa.

Cột sáng trước mắt càng lúc càng rõ. Giữa vùng bão, có một quảng trường đá tròn, trên mặt khắc vô số ký tự cổ. Mỗi ký tự tỏa ánh sáng tím nhạt, như mạch điện trời kết nối giữa thiên giới và nhân gian. Hắn bước vào giữa, ngay lập tức toàn bộ cột sáng chuyển sang màu đỏ. Tiếng sấm gầm lên dữ dội, một luồng khí khổng lồ bao trùm cả vùng trời.

Từ trên cao, một bóng mờ khổng lồ hiện ra giữa mây. Đó là hình một người, nhưng lớn bằng cả ngọn núi, ánh mắt sáng như hai mặt trời. Giọng nói vang vọng khắp bầu trời: “Huyết mệnh nhân, ngươi đã đến. Từ đây, hoặc ngươi chấp nhận Thiên Đạo, hoặc bị lôi diệt. Chọn đi.”

Tô Trầm ngẩng đầu, giọng khàn khàn vang giữa sấm: “Ta chọn con đường thứ ba – tự viết thiên đạo của ta.”

Bầu trời chấn động. Tia sét giáng xuống như mưa, từng luồng dày đặc, mỗi luồng mạnh đến mức đủ san phẳng núi. Hắn gầm lên, huyết ấn trên trán bừng sáng, máu trong người sôi lên như biển lửa. Những tia sét chạm vào người hắn thì tách ra, cuộn quanh như rắn thần. Trong nháy mắt, khắp người hắn bao phủ bởi giáp đỏ, ánh sáng giao thoa giữa lôi và huyết, tạo thành một hình thể lạ lùng – vừa là người, vừa là lôi linh.

Mỗi lần sét giáng, hắn đều tiến thêm một bước. Cứ thế, bước chân đập trên đá vang lên đều đặn giữa bão. Mưa như đổ thác, nhưng không giấu được ánh sáng từ người hắn. Hắn cảm nhận rõ ràng thiên lôi đang muốn xé toạc linh hồn mình, nhưng mỗi lần gần sụp đổ, huyết khí trong tim lại bùng lên cứu hắn trở lại.

Thời gian trôi không còn nghĩa. Không biết bao nhiêu tia sét đã đánh, không biết bao nhiêu lần hắn ngã rồi đứng dậy. Cho đến khi bầu trời rách toạc, một luồng sét đỏ khổng lồ giáng xuống, to bằng cả cột sáng. Nó xuyên qua không gian, va vào hắn, khiến mặt đất nổ tung. Từng mảnh đá bay lên, gió cuốn mù mịt. Khi khói tan, Tô Trầm quỳ giữa tâm trận, tóc rũ, áo rách, máu hòa cùng nước mưa. Trước mặt hắn, một thanh kiếm dài lấp lánh ánh đỏ tím đang cắm xuống đất – hình thành từ chính sấm và máu của hắn.

Bóng người khổng lồ giữa trời cúi xuống nhìn, giọng nói như tiếng lôi dội: “Ngươi đã vượt qua, nhưng hãy nhớ, thiên đạo không dễ bị phản kháng. Kể từ nay, mọi sấm trong trời sẽ mang tên ngươi.”

Ánh sáng mờ dần. Mây tan, bầu trời trở lại bình thường, chỉ còn mùi khói và hơi kim loại trong không khí. Tô Trầm ngẩng lên, đôi mắt tràn lửa, nhìn thanh kiếm trước mặt. Hắn đưa tay chạm vào chuôi. Ngay lập tức, một luồng điện chạy dọc cơ thể, hòa vào mạch máu. Thanh kiếm rung nhẹ, phát ra tiếng kêu như thở dài, rồi hóa thành ánh sáng nhập vào huyết ấn nơi ngực.

Hắn đứng dậy, nhìn quanh, chỉ thấy tàn tích của bão lôi. Mọi thứ im ắng đến kỳ lạ, như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng trong người hắn, linh lực dâng lên mạnh mẽ. Lôi khí và huyết khí hòa làm một, tạo thành nguồn năng lượng mới – thứ không thuộc về bất kỳ đạo nào, không thể bị ràng buộc.

Hắn bước ra khỏi vùng lôi giới, trời vừa rạng sáng. Ánh nắng đầu tiên xuyên qua mây, chiếu lên khuôn mặt hắn, phản chiếu sắc đỏ nhạt trong mắt. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và khói cháy. Mọi thứ xung quanh yên bình, nhưng hắn biết sự yên bình ấy chỉ là bề mặt của một cơn sóng lớn sắp dậy.

Phía chân núi, hắn thấy vài bóng người xuất hiện – mặc áo xanh của Thanh Linh Tông. Dẫn đầu là Diệp Vân Dao. Nàng dừng lại cách hắn mấy trượng, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm có thứ gì đó rung động. “Ngươi thật sự còn sống.”

“Ngươi đến vì ta, hay vì lệnh của tông?”

“Cả hai.” Nàng nhìn hắn, giọng khẽ: “Linh Sơn đã không còn như trước. Khi ngươi rời đi, huyết khí trong núi bùng phát. Trưởng lão nghi ngờ ngươi gây ra. Họ sai ta mang lệnh truy sát.”

Tô Trầm khẽ cười, nhưng trong nụ cười có cay đắng. “Vậy ra đây là kết cục cho kẻ nghịch mệnh.”

Diệp Vân Dao bước tới, mỗi bước nhẹ như gió. “Ta không muốn ra tay. Nếu ngươi đi khỏi Đại Lục, ta có thể nói rằng không gặp ngươi.”

“Đi đâu cũng là chạy trốn.”

“Thà trốn còn hơn chết.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt vừa ấm vừa lạnh. “Nếu ta chết vì thiên đạo, ta chấp nhận. Nhưng nếu chết vì sợ, ta không phải là ta.”

Hai người im lặng. Mưa nhỏ dần, chỉ còn tiếng gió luồn qua cỏ. Một tia sét lóe lên xa xa, phản chiếu lên mặt đất ướt. Diệp Vân Dao rút kiếm. “Ta không thể cãi lệnh.”

“Ta biết.”

Khi hai thanh kiếm va vào nhau, tia lửa bắn tung. Đòn đầu tiên của nàng nhanh như gió, kiếm khí trắng xé toạc mặt đất. Hắn né sang bên, lưỡi kiếm của hắn phản đòn bằng đường cong đỏ rực. Cả hai di chuyển giữa bão, nước mưa vỡ tung theo từng nhịp va chạm. Tiếng kiếm ngân hòa cùng tiếng tim đập, khiến thời gian như dừng lại.

Trận đấu kéo dài không lời. Hắn không muốn giết nàng, nàng cũng không dồn hắn đến đường cùng. Nhưng khi lưỡi kiếm của Diệp Vân Dao cắt qua vai hắn, máu bắn ra hòa vào nước mưa, huyết ấn trong ngực hắn sáng rực. Một luồng khí đỏ bùng lên, đẩy nàng lùi xa.

Hắn siết chuôi kiếm, giọng trầm thấp: “Nếu ta không phản kháng, ngươi sẽ không thể sống.”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Nếu ta lùi, ngươi cũng không còn là ngươi.”

Hai người lại lao vào nhau, ánh sáng đỏ và trắng xoáy tròn giữa trời. Cả không gian rung lên, sấm lại dậy. Hắn cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung, nhưng cũng nhận ra giữa trận chiến, nàng đang khóc – nước mắt lẫn trong mưa, chẳng ai phân biệt nổi.

Khi lưỡi kiếm cuối cùng chạm nhau, bầu trời nổ tung. Lôi điện giáng xuống giữa hai người. Hắn đẩy nàng ra, ôm lấy luồng sét. Ánh sáng đỏ tím bao trùm, tiếng nổ vang dội.

Khi khói tan, chỉ còn hắn đứng giữa đống tro tàn. Diệp Vân Dao nằm bất tỉnh phía xa, áo trắng nhuốm bùn. Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi quay lưng bước đi. Mỗi bước để lại vệt máu dài.

Phía chân trời, mây tan dần, lộ ra bầu trời trong xanh. Nhưng trong tim hắn, giông vẫn còn. Hắn biết rằng sau trận này, không chỉ thiên đạo, mà cả thế gian đều xem hắn là nghịch tử. Tuy nhiên, giữa tất cả, hắn chỉ cảm thấy một điều duy nhất – sự yên lặng lạ thường trong tim, như thể lôi và huyết cuối cùng đã hòa làm một.

Hắn đi mãi, không quay đầu. Trên trời, tia chớp cuối cùng tan vào mây, để lại vầng sáng yếu ớt rọi lên thân ảnh cô độc. Và trong ánh sáng ấy, huyết ấn nơi ngực hắn tỏa ra nhịp đập đều, hòa cùng tiếng sấm xa xăm – tiếng của định mệnh đang gọi tên hắn lần nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×