Bầu trời xám đặc, mây dày như bức tường khổng lồ nuốt trọn cả ánh sáng. Gió thổi từng cơn lạnh buốt qua đồng hoang phía bắc, nơi Tô Trầm bước đi, áo choàng đen ướt sũng, mỗi bước để lại vệt máu loang trên nền đất lạnh. Sau trận lôi chiến, hắn đã kiệt sức. Lôi lực hòa cùng huyết khí khiến thân thể hắn vừa mạnh vừa bất ổn, mỗi khi vận công, huyết mạch lại sôi lên như sắp nổ tung. Nhưng hắn không dừng lại. Phía trước, ẩn hiện giữa sương là ánh sáng nhạt màu lam — tàn tích của một thành cổ đã bị thời gian chôn vùi. Người trong giới gọi nơi ấy là Tàn Thành Huyết Linh, vùng đất của những linh hồn bị bỏ rơi sau Đại Chiến Tiên Ma ngàn năm trước.
Hắn đến nơi khi trời chuyển hoàng hôn. Giữa những bức tường gãy đổ và những tòa tháp trơ khung xương, gió rít qua khe đá tạo nên âm thanh như tiếng than khóc. Trên mặt đất, phù văn cổ hiện lên mờ ảo, phát sáng nhịp nhàng như hơi thở. Hắn bước vào quảng trường trung tâm, ở đó có một vòng tròn lớn được khắc bằng ngọc thạch đỏ, giữa tâm là một lưỡi kiếm cắm sâu xuống đất. Kiếm đen, dài, khắc hàng ngàn chữ nhỏ như lũ ký sinh bám quanh. Tô Trầm nhận ra, linh khí nơi đây cực kỳ hỗn loạn — chính là nơi ma huyết và tiên khí từng va chạm.
Khi hắn chạm tay lên kiếm, mặt đất rung lên, phù văn quanh đó phát sáng dữ dội. Một luồng khí lạnh trào ra, cùng lúc, từ bốn phía vang lên tiếng bước chân lẫn tiếng cười khàn khàn. Từng bóng người dần xuất hiện — mờ ảo, trong suốt, nhưng mang theo sát khí dày đặc. Linh hồn chiến sĩ năm xưa, kẻ chết không toàn thây, giờ vẫn lưu lại trong tàn trận.
“Ngươi là ai?” một linh ảnh mặc giáp rách gào lên, giọng vang như sấm. “Máu trong ngươi… mùi của Ma Huyết!”
Tô Trầm siết chặt kiếm, ánh mắt lạnh. “Ta không đến để cướp ngôi ai. Ta chỉ cần con đường để đi tới tận cùng của huyết mệnh.”
Một linh hồn khác cười khanh khách: “Không ai có thể đi tận cùng huyết mệnh mà vẫn sống. Huyết mệnh là lời nguyền, không phải đạo.”
“Vậy ta sẽ phá lời nguyền ấy.”
Ngay khi hắn nói dứt, cả quảng trường nổ tung ánh đỏ. Linh hồn bốn phía đồng loạt lao đến, hàng trăm, hàng nghìn bóng đen quấn quanh. Mỗi linh hồn là một mảnh ký ức đau đớn, mỗi cú đánh đều mang theo uất hận từ ngàn năm. Hắn vung kiếm, máu và lôi cùng bốc lên thành khói, ánh sáng đỏ chói xé rách màn đêm. Tiếng va chạm vang rền như sấm nổ, thân thể hắn rách toạc, nhưng huyết khí lại tự liền. Mỗi linh hồn tan biến, máu từ họ lại hòa vào hắn, như bị sức mạnh trong huyết ấn nuốt trọn.
Giữa cơn hỗn chiến, một bóng đen khổng lồ xuất hiện — thân người, mặt thú, trên trán đeo xiềng sắt. Đôi mắt đỏ như lửa, giọng nói nặng nề khiến không gian rung chuyển: “Ngươi mang dòng máu phản linh, thứ máu đã khiến cả giới này tan nát. Vì sao ngươi không chịu diệt?”
Tô Trầm quỳ một gối, hơi thở nặng. “Nếu máu ta là tội, ta sẽ gánh tội đó. Nhưng không ai có quyền định đoạt ta sống hay chết ngoài chính ta.”
“Lời nói của ngươi giống hệt hắn.”
“Hắn?”
“Người mang huyết mệnh đời trước. Kẻ đã phá tan cổng Thiên Môn, khiến cả tiên giới rơi vào hỗn loạn. Hắn cũng nói như ngươi, và hắn cũng chết.”
Tô Trầm im lặng. Bầu trời phía trên nứt ra, ánh sét đỏ giáng xuống như muốn nghiền nát tất cả. Cơn mưa máu bắt đầu rơi — từng giọt đập xuống đất, hòa vào vòng tròn ngọc thạch. Trong nhịp trống của sấm, hắn đứng dậy, hai mắt ánh lên sắc đỏ rực rỡ. “Vậy để ta đi tiếp nơi hắn dừng.”
Lời vừa dứt, hắn tung người lên, vung kiếm chém thẳng vào không trung. Ánh lôi theo máu tách bầu trời ra làm hai, tạo thành vết nứt rực sáng. Bóng ma thú khổng lồ gầm vang, lao đến, nhưng bị đẩy lùi bởi luồng khí cuộn lên từ người hắn. Mặt đất nứt vỡ, linh hồn trong không gian tan biến, chỉ còn hắn đứng giữa biển máu, đôi mắt ánh rực như lửa.
Sau cùng, chỉ còn lại tĩnh lặng. Mưa vẫn rơi, nhưng mùi máu nhạt dần. Lưỡi kiếm đen giữa quảng trường rung lên, rồi tự tách khỏi đất, bay về phía hắn. Hắn đưa tay đón lấy. Khi ngón tay chạm vào chuôi kiếm, một luồng linh lực tràn vào tâm thức. Hắn thấy mình đứng giữa không gian trắng xóa, trước mặt là một người đàn ông mặc trường bào đen, trên trán cũng có huyết ấn. Gương mặt người đó vừa lạ vừa quen, giống hắn như hai giọt nước.
“Ngươi là…?”
“Là ngươi của kiếp trước.” Giọng nói ấy trầm và bình thản. “Ngươi đang đi trên con đường mà ta chưa thể đi hết. Ta phá Thiên Môn, nhưng không thắng nổi Thiên Đạo. Ngươi có thể đi xa hơn, nhưng chỉ nếu dám đánh đổi tất cả.”
“Tất cả là gì?”
“Là ký ức, là tình cảm, là nhân tâm. Một khi ngươi từ bỏ, ngươi sẽ không còn là người.”
Tô Trầm im lặng rất lâu. Trong tâm trí hắn hiện lên gương mặt Diệp Vân Dao giữa cơn mưa, đôi mắt nàng đẫm nước, vừa bi thương vừa kiên định. Hắn siết chặt tay. “Nếu phải đánh mất mọi thứ để phá xiềng xích, vậy ta sẽ tìm cách vừa phá xiềng, vừa giữ tâm. Thiên Đạo không thể buộc ta chọn.”
Người đàn ông khẽ cười, ánh nhìn như gió thổi qua thời gian. “Ngươi khác ta thật.”
Từ thân ảnh ấy tỏa ra ánh sáng, tan dần vào hư không, chỉ còn lại tiếng nói vang vọng: “Hãy nhớ, huyết mệnh không phải là xiềng. Nó là chìa khóa. Hãy dùng nó mở ra thứ mà ngay cả thiên đạo cũng sợ.”
Khi ánh sáng tắt, Tô Trầm mở mắt. Lưỡi kiếm trong tay biến mất, thay vào đó là hoa văn mới khắc quanh huyết ấn trên ngực — hình xoắn ốc ba tầng, tỏa sáng nhè nhẹ. Gió thổi qua, bầu trời rực sáng, mây đen tan ra, để lộ bầu trời đỏ rực như hoàng hôn đổ máu.
Hắn đứng giữa tàn thành, cảm nhận linh khí tràn ngập cơ thể, sức mạnh dâng tràn đến mức tưởng như có thể lay chuyển cả núi. Nhưng trong sâu thẳm, hắn cũng cảm thấy một điều khác – nỗi trống rỗng dần lan. Sức mạnh càng lớn, sự cô độc càng nặng. Hắn chậm rãi quay người, nhìn về hướng nam – nơi Linh Sơn nằm xa mờ dưới tầng mây. Dù bị đuổi giết, dù bị xem như phản đồ, trong lòng hắn vẫn có sợi dây mỏng manh níu lại, như ánh đèn cuối cùng của nhân tính.
Đêm buông xuống, hắn dựng tạm một túp lều nhỏ giữa đống đổ nát, ngồi lặng bên ngọn lửa nhỏ. Bên ngoài, gió gào hú, tiếng thú xa vọng về. Trong ánh lửa, hắn lấy ngọc bội mà Diệp Vân Dao từng trao, ngắm thật lâu. Viên ngọc đã nứt, nhưng vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, như hơi ấm của quá khứ. Hắn đặt nó vào lòng bàn tay, nhắm mắt. Trong đầu vang lên câu nói xưa: “Đừng để sự khác biệt đó biến ngươi thành quỷ.”
“Không đâu,” hắn thì thầm, “ta vẫn là ta.”
Trời lại đổ mưa. Từng giọt nước rơi lên ngọn lửa, phát ra tiếng xèo nhỏ, ánh sáng dần tắt. Trong bóng tối, huyết ấn trên ngực hắn phát sáng dịu dàng như tim đang đập, hòa với tiếng sấm xa xăm, như khúc nhạc dạo cho một định mệnh mới đang mở ra.
Và nơi sâu nhất của đất trời, giữa tầng không và vực tối, có tiếng cười nhẹ vang lên, lạnh như gió qua mộ cổ: “Huyết mệnh, cuối cùng cũng đã thức tỉnh thật sự rồi.”