thiên mệnh chi tâm

Chương 8: Lưu Ảnh Của Huyết Nguyệt


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm dài phủ xuống, trời bắc chìm trong ánh đỏ mờ nhạt. Tàn Thành Huyết Linh im ắng, chỉ còn lại gió và tro bụi. Từ trên cao, bóng người mặc áo choàng đen bước đi giữa những tảng đá đổ nát. Hơi lạnh len qua vạt áo, ánh lửa trong mắt hắn phản chiếu bầu trời rạn nứt – đó là Tô Trầm, người vừa vượt qua trận chiến cùng linh hồn của chính mình. Giờ đây, hắn không còn mang vẻ run rẩy của phàm nhân, cũng chẳng giữ dáng kiêu hãnh của tiên tu, mà là một sự tĩnh lặng như vực sâu, nơi không còn sợ hãi, không còn tin tưởng, chỉ còn bước chân của kẻ mang huyết mệnh.

Trên tay hắn là mảnh ngọc bội nứt, ánh sáng nhạt lụi dần. Mỗi lần gió thổi qua, dường như hắn lại nghe thấy giọng Diệp Vân Dao thoảng bên tai: “Ngươi có thể giữ được tâm, nhưng đừng để tâm đó hóa đá.” Giọng nói ấy mềm như nước, nhưng lại đủ để đâm sâu vào tim hắn. Hắn nhìn về phương nam, nơi mây đen giăng kín – Linh Sơn vẫn đang chìm trong biến động. Từ khi hắn rời đi, thiên khí nơi đó bất ổn, dòng linh mạch vỡ vụn, sấm chớp liên miên. Tin tức ấy theo gió truyền đến, cả nhân giới đều gọi đó là Thiên Tai Huyết Nguyệt, khởi nguồn của kẻ nghịch mệnh mang tên Tô Trầm.

Hắn không nói, chỉ khẽ nhắm mắt, nghe trong lòng vang lên tiếng máu chảy – nhịp đập của huyết ấn đang hòa với nhịp tim. Mỗi lần tim đập, linh khí trong người dao động như sóng, mạnh mẽ đến mức khiến đất dưới chân rung nhẹ. Hắn biết, sức mạnh trong cơ thể đã không còn thuần túy, mà là thứ gì đó vượt khỏi phạm vi của tiên – một sự pha trộn giữa sinh và diệt, giữa người và ma, giữa lôi và huyết.

Từ trong bóng tối, có tiếng bước chân khẽ vang. Một người mặc áo lam xuất hiện, dáng đi thanh thoát nhưng ánh mắt lại mang vẻ đề phòng. “Tô Trầm,” người đó gọi, “ngươi còn dám quay lại nơi này sao?”

Hắn nhận ra giọng nói ấy. “La Hành, ngươi vẫn sống.”

La Hành – người đồng môn cũ từng luyện cùng hắn trong viện Luyện Linh, nay đã là trưởng vệ của Thanh Linh Tông. Khuôn mặt y hốc hác hơn xưa, nhưng khí thế mạnh hơn nhiều. “Ta sống là để bắt ngươi.”

Tô Trầm không đáp. Hai người nhìn nhau, chỉ còn tiếng gió. Cuối cùng La Hành rút kiếm, ánh thép phản chiếu ánh trăng. “Ngươi đã khiến Linh Sơn loạn, khiến sư tôn bị thương. Ngươi là tội nhân của tông.”

“Ta chỉ chống lại định mệnh.”

“Định mệnh hay phản nghịch, ngươi cũng đã bước quá giới hạn.”

Tô Trầm khẽ cười. “Giới hạn à? Ai đặt ra giới hạn đó? Là thiên đạo hay những kẻ run rẩy trong bóng tối?”

La Hành không nói nữa, vung kiếm chém xuống. Kiếm khí xé gió, tạo thành luồng sáng dài như rắn bạc lao thẳng tới. Hắn tránh sang một bên, tay giơ lên, lôi khí tụ thành lưỡi kiếm huyết sắc. Hai luồng khí chạm nhau, mặt đất nổ tung, khói bụi cuộn lên. Sấm chớp từ trên trời giáng xuống, phản chiếu hai thân ảnh lướt qua nhau như hai dòng sáng ngược hướng.

Trận chiến kéo dài không lời. La Hành xuất kiếm như mưa, chiêu nào cũng mang khí sát phạt, còn Tô Trầm chỉ đỡ và phản, từng đòn đánh của hắn không nhanh, nhưng mỗi lần va chạm đều khiến linh khí xung quanh biến dạng. Khi La Hành tung chiêu cuối, kiếm quang hóa thành nghìn mảnh, hắn chỉ giơ tay, một tiếng “đùng” nổ lớn vang lên, lôi huyết từ ngực tỏa ra, nuốt trọn tất cả. Khi khói tan, La Hành quỳ một gối, máu ứa ra khóe môi, kiếm gãy làm đôi.

“Ngươi... đã trở thành thứ gì rồi?”

“Thứ mà các ngươi gọi là tai họa.”

Tô Trầm không giết y. Hắn chỉ đưa mắt nhìn lên trời, nơi trăng đỏ đang tròn đầy. “Rời khỏi đây, La Hành. Nói với họ rằng ta sẽ không quay về. Nhưng nếu họ vẫn cố đến, ta sẽ không nhường.”

La Hành im lặng nhìn bóng hắn khuất dần trong sương. Trong lòng y vừa hận vừa sợ – hận vì kẻ đó từng là đồng môn phản đạo, sợ vì linh khí của hắn giờ đây vượt xa cả tưởng tượng.

Tô Trầm đi mãi đến khi trời đổi sáng. Phía trước là vực sâu, giữa vực có một cây cầu đá gãy đôi, nửa treo giữa trời, nửa chìm trong mây. Dưới vực, tiếng nước chảy hòa cùng tiếng rít của lôi phong. Hắn dừng lại, nhìn xuống. Trong lòng chợt vang lên tiếng gọi mơ hồ: “Ngươi sẽ đến nơi cuối cùng sao? Bên kia là nơi thiên đạo không còn.”

“Chính vì thế ta phải qua.”

Hắn bước lên cây cầu. Mỗi bước đi, phù văn cổ hiện dưới chân, sáng rồi tắt. Tới giữa cầu, không khí bắt đầu đổi – bầu trời chuyển tím, gió dừng lại, và sương đen từ dưới vực dâng lên, bao trùm lấy hắn. Từ trong sương, hàng chục bóng người hiện ra – không phải người sống, mà là những linh ảnh có gương mặt quen thuộc: đồng môn cũ, sư huynh, cả lão trưởng lão áo xanh.

“Ngươi phản đạo, ngươi mang tai họa đến thế gian,” giọng nói vang vọng. “Ngươi đã quên mình là ai sao?”

Hắn nhắm mắt, giọng khẽ như gió: “Không. Ta nhớ rất rõ. Nhưng ta cũng nhớ các người đã quỳ trước thiên đạo, đã cúi đầu khi bị dày vò, đã bỏ rơi máu thịt để giữ lấy danh.”

Một linh ảnh già nua bước ra, khuôn mặt giống hệt sư tôn hắn năm xưa. “Tô Trầm, thiên đạo không phải thứ để chống lại. Nó là trật tự, là nền của vạn vật. Phá nó, tức phá tất cả.”

“Trật tự không cần ta gìn giữ, vì nó chưa từng bảo vệ ai.”

Giọng hắn vang dội, sấm lại nổ. Lôi điện tụ lại quanh thân hắn, cuộn xoáy như cơn bão nhỏ. Những linh ảnh run lên, bị sức mạnh đẩy lùi. Một vài bóng hình tan biến vào hư không. Hắn mở mắt, ánh sáng đỏ trong đồng tử rực cháy. “Nếu ta là tội nhân, thì ta sẽ gánh hết tội của thiên đạo này.”

Tiếng nói dứt, cầu đá nổ tung. Hắn lao thẳng vào vực. Dưới vực là dòng sông ánh sáng, chảy ngược từ dưới lên, uốn lượn giữa trời như dải ngân hà ngược dòng. Khi cơ thể hắn chạm vào ánh sáng ấy, không phải là rơi, mà là trôi – trôi giữa những ký ức vụn nát. Hắn thấy lại bản thân lúc nhỏ trong ngôi làng nghèo, thấy gương mặt người áo đen truyền huyết ấn, thấy Diệp Vân Dao dưới cơn mưa đầu tiên mỉm cười, thấy chính mình giết ma ảnh, thấy máu tràn ngập khắp bầu trời.

Tất cả ký ức hòa lại thành dòng, rồi tan. Cơ thể hắn nhẹ bẫng, chỉ còn linh hồn đang cháy đỏ. Một âm thanh vang khắp không gian, như tiếng chuông ngân: “Ngươi đã đi qua Ma Huyết, đã vượt Thiên Lôi, đã bước khỏi nhân đạo. Giờ đây, ngươi sắp chạm đến Thiên Giới Vô Tự. Ngươi có muốn trở thành thần không?”

“Thần à?” Hắn bật cười. “Nếu làm thần nghĩa là phải quỳ, ta thà làm người.”

Ánh sáng vỡ tung. Hắn rơi trở lại đất, nhưng khi mở mắt, cảnh vật đã khác. Trước mặt hắn là rừng xanh vô tận, khí trời trong lành, ánh nắng rực rỡ. Không còn gió bão, không còn máu. Nhưng trong lòng, hắn biết đây không phải thế giới thật – mà là lớp không gian giữa hai cõi, nơi thiên đạo giấu đi sự thật.

Một giọng nữ vang lên dịu dàng: “Ngươi đã bước đến biên giới của sinh và tử, nhưng trái tim ngươi vẫn còn người để nhớ. Ngươi chưa thể vượt.”

Hắn xoay người. Trước mặt là một bóng trắng mờ, mái tóc dài, đôi mắt trong suốt như hồ nước – Diệp Vân Dao. Không phải nàng thật, mà là ảo ảnh được khắc sâu trong tâm hắn.

“Nếu ta nói ta chưa quên, thì sao?”

“Thì ngươi vẫn còn là người.”

Gió thổi, bóng nàng tan dần, chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt. Hắn đưa tay cố chạm, nhưng bàn tay xuyên qua hư không. Hắn khẽ nói: “Ta không cần quên. Cái giá của máu là ký ức, cái giá của ký ức là nhân tâm. Ta có thể mất mạng, nhưng không mất tâm.”

Trên bầu trời, huyết nguyệt ló dạng. Ánh đỏ trùm lên cả không gian, chiếu vào mắt hắn. Huyết ấn trên ngực sáng rực, lần đầu tiên không mang màu máu, mà hóa trắng. Một vầng sáng trắng tinh khiết lan tỏa, hòa tan mây đen, mở ra một con đường dài dẫn lên cao – Lộ Thiên Môn, nơi chỉ người dám nghịch mới thấy được.

Hắn ngẩng đầu, hít sâu, rồi bước lên. Mỗi bước đều nặng như đạp vào định mệnh, nhưng ánh sáng dưới chân không tắt. Ở phía xa, dường như có tiếng gọi của trời, của đất, của hàng ngàn linh hồn từng gục ngã. Nhưng hắn không dừng lại.

Khi bước cuối cùng đặt xuống, tiếng nổ vang dội. Thiên Môn mở. Ánh sáng trắng nuốt trọn bóng hắn, chỉ còn lại dư ảnh máu loang giữa không trung, hình xoắn ốc của huyết ấn tỏa ra rồi biến mất.

Và từ trong sâu thẳm bầu trời, một câu nói vang vọng, mơ hồ giữa gió và sấm:

“Ngươi không còn là huyết mệnh nhân. Ngươi là khởi nguyên mới của thiên mệnh.”

Gió ngừng thổi. Mưa ngừng rơi. Chỉ còn ánh trăng đỏ phản chiếu trên mặt đất, nơi một kỷ nguyên khác vừa bắt đầu – kỷ nguyên của Huyết Nguyệt và kẻ nghịch thiên đầu tiên mang tên Tô Trầm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×