thiên mệnh chi tâm

Chương 9: Thiên Môn Khai Huyết


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời như một tấm gương vỡ, ánh sáng trắng từ Thiên Môn tràn xuống nhân gian, chiếu qua từng lớp mây dày, xuyên qua những dãy núi, khiến toàn bộ đại địa bừng sáng trong giây lát rồi chìm vào hỗn loạn. Lôi điện vằn dọc chân trời, tiếng sấm vang vọng như tiếng gầm của hàng vạn linh hồn đang đồng loạt kêu khóc. Giữa luồng sáng ấy, thân ảnh của Tô Trầm trôi lơ lửng, huyết ấn trên ngực tỏa ra ánh sáng trắng đỏ đan xen. Mái tóc hắn tung bay, hai mắt khép hờ, toàn thân dường như tan biến trong luồng linh khí khổng lồ.

Thiên Môn trước mặt mở rộng, không phải là cánh cửa, mà là một vòng xoáy ánh sáng khổng lồ, ở giữa là vực sâu đen thẳm, nơi không có trời, không có đất, không có thời gian. Hắn nghe tiếng vọng trong đầu, âm thanh vừa như lời gọi, vừa như tiếng rít xé linh hồn. “Ngươi đã vượt quá giới hạn. Huyết mệnh là cội nguồn của hỗn độn. Ngươi muốn bước qua Thiên Môn, hãy bỏ lại nhân tâm.”

Hắn mở mắt, trong ánh nhìn là vô tận của kiêu ngạo và bi thương. “Ta đã bỏ lại máu, bỏ lại thân xác, nhưng ta sẽ không bỏ lại nhân tâm.”

Giọng nói vang lên lần nữa, lần này lạnh lẽo hơn, nặng nề hơn. “Vậy ngươi sẽ chịu hình phạt của trời.”

Luồng sáng bỗng đổi màu, từ trắng hóa thành lam tím, rồi đỏ như máu. Từ tâm của Thiên Môn, vô số sợi lôi điện như những con rắn sống lao ra, trói chặt lấy hắn, kéo xuống vực sâu. Mỗi tia sét chạm vào da thịt là một vết cháy, là một phần linh hồn bị xé. Hắn gào lên, nhưng vẫn nắm chặt kiếm trong tay. Thanh kiếm huyết lôi của hắn – vật kết hợp giữa máu và thiên lực – giờ tỏa sáng rực rỡ, rung mạnh như muốn chống lại toàn bộ trời đất.

Từ trong sâu thẳm của linh hồn, hắn nghe thấy giọng Diệp Vân Dao vang lên, yếu ớt mà kiên định: “Ngươi nói sẽ giữ tâm, vậy hãy để tâm dẫn ngươi vượt qua.”

Một khoảnh khắc nhỏ, mọi âm thanh đều ngừng lại. Hắn mở mắt nhìn lên, giữa cơn bão ánh sáng, ánh mắt ấy như xuyên qua cả tầng trời, sâu và trong như nước. “Nếu nhân tâm là tội, thì để ta gánh cả tội của thế gian.”

Tiếng gầm vang rền, lôi điện nổ tung, ánh sáng trắng đỏ trộn lẫn, phá tan ràng buộc của Thiên Môn. Trong giây khắc ấy, toàn bộ bầu trời như bị chẻ đôi, cột sáng xuyên thẳng từ thiên giới xuống nhân gian, soi rõ cả tam giới. Mọi sinh linh, dù là người, tiên hay ma, đều ngẩng đầu nhìn.

Trên Linh Sơn, các trưởng lão Thanh Linh Tông quỳ rạp xuống, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt run rẩy. Một trưởng lão run giọng: “Hắn đã chạm tới Thiên Môn… huyết ấn của hắn đang mở cổng trời thật sao?”

Người bên cạnh lắc đầu, giọng trầm: “Không, hắn không mở. Hắn đang xé.”

Trên bầu trời, luồng sáng xoáy nhanh hơn, hình thành cơn lốc khổng lồ nuốt cả sấm và mây. Ở giữa cơn lốc, Tô Trầm giơ kiếm lên cao. Thanh kiếm bắt đầu tan rã, từng mảnh sắt hóa thành ánh sáng, nhập vào huyết ấn. Hắn hét lớn, giọng vang khắp cõi: “Thiên đạo bất công, để máu ta thay lời!”

Cú vung kiếm cuối cùng của hắn không chém xuống đất, mà chém thẳng vào khoảng không trước mặt. Từ vết chém đó, một khe nứt khổng lồ mở ra – khe nứt giữa trời và đất, giữa sinh và diệt. Một cơn gió mạnh chưa từng có tràn khắp bốn phương. Cây cối bật gốc, sông ngòi cuộn ngược, núi non nghiêng ngả. Ở mỗi nơi có người tu luyện, linh khí đều rối loạn, pháp trận vỡ tan.

Nhưng giữa hỗn loạn, hắn vẫn đứng vững. Máu từ trán chảy xuống, hòa cùng ánh sáng đỏ, tạo thành hình xoắn ốc mới trên huyết ấn. Vòng xoắn đó không còn màu máu, mà là sắc bạc pha lam – màu của sinh và tử dung hòa.

Một giọng nói vang lên từ trong chính Thiên Môn, khác với những tiếng gào trước đó – trầm tĩnh, như thấu hiểu: “Ngươi đã vượt lằn ranh của phàm. Nhưng ngươi vẫn chọn ở lại nhân giới. Vì sao?”

“Vì chỉ ở nhân giới mới có đau, mới có yêu, mới có hận. Ta sinh ra từ máu, nhưng ta không phải quỷ. Ta từng là người, và ta vẫn là người.”

Thiên Môn im lặng một lúc lâu, rồi toàn bộ vòng xoáy ánh sáng chậm rãi khép lại. Không gian trở nên tĩnh mịch. Sấm dừng, gió ngừng. Chỉ còn một người đứng giữa trời, máu khô lại trên áo, ánh mắt sáng rực nhìn về phía xa – nơi mặt đất đang dần nứt ra thành những đường ranh giới ánh sáng.

Phía dưới, Diệp Vân Dao ngẩng đầu. Nàng đã rời Linh Sơn, băng qua ngàn dặm chỉ để đến đây. Từ dưới chân núi, nàng nhìn thấy bóng hắn đứng giữa trời – đơn độc, cô ngạo, như một vệt sáng nhỏ chống lại cả thiên giới. Nước mắt nàng trào ra, nhưng môi lại nở nụ cười nhẹ. “Ngươi vẫn sống.”

Hắn nghe được tiếng ấy, dù khoảng cách là hàng trăm dặm. Hắn nhìn xuống, thấy ánh sáng từ ngọc bội nàng từng trao lóe lên giữa mưa bụi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu đau đớn, hắn mỉm cười – nụ cười của một kẻ đã đi đến tận cùng tuyệt vọng mà vẫn giữ được linh hồn.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, mặt đất rung chuyển. Từ trong khe nứt của Thiên Môn, hàng vạn linh hồn trôi ra, ánh mắt trống rỗng, cơ thể trong suốt, mang theo khí tức lạnh lẽo vô tận. Đó là Vong Linh Thiên Giới, những sinh linh từng bị thiên đạo xóa khỏi vòng sinh tử. Chúng trôi lơ lửng, vo ve, rồi tụ lại quanh Tô Trầm. Giọng nói lạnh băng vang lên khắp nơi: “Ngươi phá Thiên Môn, ngươi mở cánh cửa mà lẽ ra không ai được phép mở. Giờ đây, ngươi phải trả giá bằng linh hồn.”

Lôi điện lại nổ, ánh sáng đỏ tràn ngập không trung. Nhưng lần này, Tô Trầm không rút kiếm. Hắn chỉ giơ tay, lòng bàn tay sáng lên ánh bạc. “Nếu các ngươi là linh hồn bị giam, ta sẽ không giết. Nhưng nếu các ngươi muốn cướp lấy linh hồn ta, thì hãy thử.”

Hàng nghìn linh ảnh lao đến, tạo thành cơn sóng khổng lồ. Hắn nhắm mắt, tập trung linh lực, toàn thân phát sáng. Khi linh ảnh chạm vào, không ai nổ tung hay bị xé nát – thay vào đó, tất cả hòa vào hắn. Máu đỏ, lôi trắng, linh khí bạc, tất cả xoáy quanh thân thể hắn, tạo thành quầng sáng rực rỡ. Tiếng gào biến thành tiếng hát, tiếng sấm biến thành tiếng trống.

Trên cao, Thiên Môn hoàn toàn tan rã. Một luồng sáng trắng bao trùm toàn bộ đại lục. Khi ánh sáng tan đi, mọi thứ lại yên. Chỉ còn hắn nằm giữa hư không, cơ thể bị gió nâng, ánh sáng dần yếu. Từ xa, Diệp Vân Dao chạy đến, quỳ bên cạnh, tay run rẩy chạm vào gương mặt hắn. “Tô Trầm, tỉnh lại… ngươi đã thắng rồi.”

Hắn mở mắt, nụ cười nhẹ thoáng qua môi. “Không, ta chưa thắng. Thiên đạo chưa bao giờ thua. Ta chỉ khiến nó phải mở mắt nhìn người.”

Nước mắt nàng rơi xuống, hòa vào vết máu trên ngực hắn. Ánh sáng trắng phát ra từ nơi đó, nhẹ nhàng bao phủ cả hai. Hắn khẽ nói, giọng nhỏ đến mức chỉ mình nàng nghe thấy: “Nếu ta phải rơi vào hư vô, hãy nhớ… thế gian này từng có một kẻ dám chống lại trời.”

Ánh sáng tắt. Thiên Môn biến mất. Bầu trời trở lại trong xanh, như chưa từng có biến cố. Diệp Vân Dao ôm lấy hắn, thân thể hắn dần tan ra thành những mảnh sáng nhỏ, bay lên trời rồi biến mất.

Nhưng giữa không trung, ánh sáng ấy không tắt hẳn. Nó tụ lại, hóa thành một vệt huyết ngân kéo dài trên bầu trời – dải sáng không bao giờ mờ, được người đời sau gọi là “Vết Thương Của Trời.”

Ngàn năm sau, mỗi khi huyết nguyệt mọc, dải sáng ấy lại hiện, như nhắc nhở thế gian rằng từng có một người tên Tô Trầm, kẻ mang huyết mệnh, đã dám xé Thiên Môn để chứng minh rằng ngay cả trời… cũng không thể ràng buộc nhân tâm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×