tình bạn

Chương 20: Bóng dáng người mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều cuối thu, lá vàng rơi đầy trên sân trường, Lan lại chạy hớt hải đến quán cà phê quen thuộc. Trong tay cô cầm phong bì với dấu bưu điện từ phương xa. Hải và Minh đã ngồi chờ sẵn.

Lan thở dốc, nhưng mắt ánh lên sự hồi hộp:
“Thư của Vy nữa đây. Nhưng… lần này khác lắm. Có ảnh kèm theo.”

Hải tròn mắt:
“Ảnh á? Nhanh, mở ra đi!”

Lan cẩn thận rút ra bức thư và tấm ảnh nhỏ kẹp bên trong. Trong ảnh là Vy đứng cạnh một chàng trai ngoại quốc, gương mặt cô rạng rỡ nụ cười, hai tay cầm cốc cà phê nóng, má đỏ ửng vì lạnh. Người bạn kia khoác áo len màu xám, dáng cao, ánh mắt hiền hòa nhìn về phía máy ảnh.

Hải huýt sáo:
“Ồ… ra đây là ‘người bạn hay giúp đỡ’ mà Vy nhắc đến.”

Lan khẽ chau mày, nhưng vẫn đọc thư:

*“Các cậu à, dạo gần đây mình thân với một người bạn mới tên là Daniel. Bạn ấy học cùng lớp, hay chỉ mình cách làm quen với môi trường. Có hôm mình ốm nhẹ, Daniel còn mua thuốc mang đến. Thật sự, nếu không có cậu ấy, mình khó mà trụ được.

Nhưng đừng hiểu nhầm, nhé! Dù ở bên ai, mình vẫn nhớ nhóm mình. Chỉ là… mình muốn các cậu biết, ở đây mình không còn cô đơn nữa.

– Vy.”*

1. Lời không nói ra

Cả ba lặng đi sau khi Lan đọc xong.

Hải gãi đầu, cố pha trò:
“Thế là yên tâm rồi. Có người chăm sóc, Vy sẽ không bơ vơ nữa. Nhưng… sao mình thấy hơi khó chịu nhỉ?”

Lan im lặng, ánh mắt lướt qua Minh. Cậu ngồi đó, lưng tựa ghế, đôi tay đan vào nhau, nhưng rõ ràng ánh mắt trầm ngâm.

Cuối cùng, Minh cất giọng nhỏ nhẹ:
“Điều quan trọng là Vy hạnh phúc. Nhưng… tụi mình có còn giữ được vị trí như trước trong lòng Vy không?”

Câu hỏi ấy treo lơ lửng, không ai trả lời ngay được.

2. Ngày thường vẫn thế, nhưng…

Những ngày sau đó, nhóm ba người vẫn đi học, vẫn gặp nhau. Nhưng sự xuất hiện của “Daniel” như cái bóng len lỏi vào mỗi câu chuyện. Mỗi lá thư Vy gửi về đều ít nhiều nhắc đến anh – hôm thì “Daniel chỉ đường cho mình”, hôm thì “Daniel nấu món ăn Việt Nam thử cho mình”…

Lan thấy tim mình nhói lên mỗi lần đọc. Hải thì hay càu nhàu, tỏ vẻ ghen tuông trẻ con:
“Đọc thư Vy bây giờ cứ như đọc nhật ký của Daniel ấy.”

Minh ít nói hơn, nhưng ánh mắt càng ngày càng xa xăm.

3. Bức thư dài nhất

Một hôm, Minh đề nghị:
“Tuần này để mình viết thư. Mình muốn nói chuyện trực tiếp với Vy.”

Hải và Lan đồng ý. Minh đã ngồi cả đêm, dưới ánh đèn bàn học vàng vọt, viết nên một bức thư dài.

*“Vy à,

Chúng mình vui khi biết có người ở bên cạnh giúp đỡ cậu. Nhưng thật lòng, mỗi lần nghe tên Daniel, mình thấy trong lòng có cái gì đó lạ lắm.

Có lẽ vì sợ rằng khoảng cách sẽ khiến tình bạn của chúng ta nhạt dần. Cậu biết không, từ khi cậu đi, nhóm tụi mình không bao giờ trọn vẹn. Chúng mình vẫn cười, vẫn nói, nhưng thiếu đi tiếng cười của cậu thì chẳng còn đủ.

Vậy nên, Vy à… dù ở cạnh ai, hãy nhớ còn có ba đứa bạn này luôn chờ cậu. Chúng mình không muốn bị thay thế.

– Minh.”*

Khi Lan và Hải đọc lại bức thư trước khi gửi đi, cả hai đều rơi vào trầm ngâm. Hải vỗ vai Minh:
“Cậu viết hay đấy. Nói hộ lòng cả bọn rồi.”

Lan khẽ mỉm cười, nhưng khóe mắt long lanh.

4. Hồi âm từ phương xa

Vài tuần sau, thư hồi âm của Vy đến.

“Mình đã đọc thư Minh. Và mình hiểu.

Các cậu à, mình chưa bao giờ nghĩ ai có thể thay thế nhóm mình. Daniel chỉ là một người bạn tốt, giống như các cậu từng giúp đỡ mình thôi.

Nhưng… mình cũng nhận ra, khoảng cách khiến tụi mình dễ hiểu lầm nhau hơn.

Vậy nên, hãy tin mình, như mình vẫn tin tụi mình.

Nhóm mình sẽ mãi là duy nhất.”

Cả ba đọc xong, thở phào như trút gánh nặng. Hải phá tan bầu không khí nặng nề bằng một tiếng cười hề hề:
“Thấy chưa, tụi mình vẫn là số một. Daniel chỉ là… phụ thôi!”

Lan bật cười, Minh cũng mỉm cười nhẹ nhõm. Trong tim họ, sợi dây gắn kết lại bền chặt thêm một lần nữa, dù thử thách vẫn chưa hề chấm dứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×