Mùa đông tràn về, những cơn gió lạnh hun hút thổi qua dãy hành lang trường đại học. Tán lá khô xào xạc, từng mảng trời xám xịt khiến không khí thêm phần u ám. Trong những ngày ấy, nhóm ba người – Minh, Lan, Hải – lại phải đối mặt với những thử thách riêng, mỗi người một nỗi lo, nhưng tất cả cùng bị cuốn vào vòng xoáy của thực tại.
Một buổi tối, Lan và Hải đến phòng trọ của Minh. Căn phòng nhỏ bé nằm cuối con hẻm, ánh đèn vàng vọt hắt ra từ bóng đèn dây tóc cũ kỹ. Minh đang cắm cúi trước bàn, bên cạnh là tập hóa đơn và giấy tờ vay nợ.
Lan nhìn thoáng qua, hơi sững lại:
“Minh… cậu phải đóng học phí rồi à?”
Minh ngẩng lên, đôi mắt thâm quầng:
“Ừ. Nhà gửi lên chưa kịp, vụ mùa vừa rồi thất bát. Tớ tính đi làm thêm nhiều ca hơn, nhưng sợ ảnh hưởng học hành.”
Hải ngồi phịch xuống giường, thở dài:
“Sao cậu không nói sớm? Tụi này giúp được mà.”
Minh mỉm cười gượng gạo:
“Không muốn làm phiền. Tớ phải tự lo thôi.”
Lan khẽ nắm tay Minh:
“Đừng nghĩ vậy. Tụi mình là bạn. Nếu Vy ở đây, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ muốn san sẻ. Minh à, đừng gồng một mình nữa.”
Minh im lặng. Trong lòng cậu, lần đầu tiên, cái cảm giác có người đồng hành trong khó khăn mới rõ ràng đến thế.
Nhưng chính Lan cũng không giấu nổi những trăn trở của mình. Một tối khác, khi cả nhóm ngồi bên bờ sông hóng gió, Lan bất ngờ thở dài:
“Ba mẹ mình… lại cãi nhau. Mình chán đến mức chẳng muốn về nhà cuối tuần nữa.”
Hải quay sang:
“Cậu có thể ở lại đây với bọn này. Đừng chịu đựng một mình.”
Lan mỉm cười yếu ớt:
“Cảm ơn. Nhưng có những nỗi buồn mình chẳng biết chia sẻ sao cho hết. Mình sợ rằng… một ngày nào đó, chính mình cũng lặp lại bi kịch ấy.”
Minh nhìn cô, đôi mắt ánh lên sự xót xa. Lần đầu tiên, cậu cảm nhận rõ ràng rằng Lan – người lúc nào cũng vui vẻ – lại mang trong lòng một nỗi sợ hãi không dễ xóa nhòa.
Trong khi đó, Hải cũng đối diện thử thách. Cậu tham gia một cuộc thi ý tưởng kinh doanh nhỏ do trường tổ chức. Ngày công bố kết quả, Lan và Minh đến cổ vũ, nhưng dự án của Hải không được chọn.
Hải cười hề hề trước mặt bạn bè:
“Không sao, thất bại quen rồi. Đời mà!”
Nhưng tối hôm ấy, Lan tình cờ bắt gặp Hải ngồi một mình trong quán nước vắng, ánh mắt đăm chiêu hiếm thấy. Cậu thở dài, thì thầm:
“Có lẽ… mình chẳng bao giờ làm được gì ra hồn. Mình chỉ giỏi làm trò cười thôi.”
Lan ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng:
“Đừng nói thế. Cậu dám thử, dám làm – đã giỏi hơn nhiều người rồi. Mình và Minh tin cậu. Vy cũng tin.”
Hải ngẩng lên, ánh mắt long lanh, nhưng rồi nụ cười quen thuộc lại trở về:
“Ừ, phải rồi. Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Những ngày cuối năm, khi phố phường rộn ràng trang trí đón Tết, ba người ngồi trong quán cà phê quen thuộc, nhắc lại chuyện vừa qua.
Minh nhìn hai bạn, chậm rãi:
“Tớ nghĩ… Vy không phải là người duy nhất cần mạnh mẽ ở nơi xa. Tụi mình cũng vậy. Mỗi người đều có sóng gió riêng, nhưng nếu có nhau, chắc chắn sẽ vượt qua.”
Lan gật đầu, mắt sáng lên:
“Đúng rồi. Dù Vy có ở xa, nhóm mình vẫn là bốn. Không ai được phép ngã xuống mà không có người kia đỡ dậy.”
Hải giơ tay:
“Thế thì hứa đi! Hứa rằng, dù có chuyện gì, tụi mình vẫn là một nhóm. Không bỏ rơi ai cả.”
Ba bàn tay chồng lên nhau. Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống, phản chiếu nụ cười kiên định.
Ở nơi xa xôi, Vy không hề hay biết rằng ba người bạn của cô cũng đang học cách lớn lên, học cách vững vàng trong sóng gió. Và chính những trải nghiệm ấy sẽ là hành trang để họ giữ chặt tình bạn, dù cuộc đời còn nhiều giông bão phía trước.