Một buổi chiều cuối xuân, trời mưa rả rích. Gió lạnh luồn qua khung cửa sổ phòng trọ nhỏ của Minh. Cậu vừa đi học về, người ướt sũng, thì bất ngờ nhận được thông báo email mới. Dòng chữ hiện trên màn hình: “Thư từ Vy”.
Tim Minh chợt đập mạnh. Đã lâu rồi, hòm thư nhóm chẳng có lá thư nào dài. Tay cậu run nhẹ khi nhấp vào, và những dòng chữ trải dài trước mắt – dài hơn tất cả những gì Vy từng viết trong suốt nhiều tháng qua.
Minh đọc chậm rãi từng dòng. Lòng cậu như vừa trút được gánh nặng, vừa thấy nhói lên. Những nghi ngờ bấy lâu tan dần, thay vào đó là sự thương cảm. Vy không vô tâm – chỉ là đang gồng gánh một giấc mơ quá lớn cho đôi vai nhỏ bé.
Cậu nhanh chóng in lá thư ra, mang đến quán cà phê quen, nơi Lan và Hải đã chờ sẵn. Khi Minh đặt tờ giấy xuống bàn, cả hai lập tức cúi đầu đọc.
Lan đọc đến đoạn “gia đình không biết”, mắt cô chợt ướt. Hải thì nắm chặt tay lại, vừa đọc vừa gật gù:
“Vy ngốc thật… Sao không nói sớm chứ?”
Lan khẽ thì thầm:
“Hóa ra… Vy cũng giống tụi mình thôi. Ai cũng có nỗi lo, có bí mật riêng. Vậy mà tụi mình lại trách móc, lại nghi ngờ.”
Cả ba ngồi lặng rất lâu. Rồi Minh khẽ nói:
“Vy đã thành thật. Giờ đến lượt tụi mình. Mình nghĩ… tụi mình phải viết thư hồi âm, không phải trách móc, mà là để Vy biết rằng dù sao đi nữa, chúng ta vẫn bên cạnh.”
Lan gật đầu mạnh mẽ:
“Đúng. Vy cần sự ủng hộ của bạn bè nhất vào lúc này.”
Hải thêm vào, giọng kiên quyết:
“Vậy thì viết ngay tối nay đi. Viết để Vy hiểu rằng, tụi mình không bỏ rơi nhau. Bốn người vẫn là bốn, không thiếu.”
Trong ánh đèn vàng, cả ba cùng mở laptop, vừa bàn vừa gõ từng câu chữ. Lá thư hồi âm không dài, nhưng chứa chan tình cảm:
“Vy à,
Cảm ơn cậu vì đã nói thật. Tụi mình không trách, chỉ thấy thương nhiều hơn. Ước mơ của cậu, tụi mình sẽ luôn ủng hộ. Dù xa cách, hãy nhớ: nơi này vẫn luôn có ba người bạn dõi theo, tin tưởng, và chờ cậu.
Minh – Lan – Hải.”
Khi nhấn nút gửi, cả ba nhìn nhau, mỉm cười nhẹ nhõm. Cảm giác bị bỏ rơi bấy lâu như tan biến. Họ hiểu rằng tình bạn không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nhưng chính sự thật – dù muộn màng – mới là sợi dây gắn kết.
Ngoài kia, mưa xuân vẫn rơi. Nhưng trong lòng họ, một niềm tin mới đã nảy mầm, ấm áp hơn bất cứ tia nắng nào.