tình yêu ngược tâm nơi giảng đường

Chương 3: Va chạm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Bảy, thư viện khoa Kinh tế đông nghịt sinh viên. Mai Lan đi trước một bước, tay ôm laptop và sổ ghi chú, lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết hôm nay là buổi học nhóm đầu tiên của dự án phân tích thị trường, nơi cô và Huy Thành phải “sống chung” trong không gian làm việc chật hẹp.

Khi Mai Lan tiến vào khu vực nhóm, cô nhìn thấy Huy Thành đã có mặt từ trước, ngồi ở bàn giữa, tựa lưng vào ghế, nhún vai đầy tự tin. Xung quanh là các thành viên khác: Linh, Hoàng, và một bạn nữa tên Tuấn.

Huy Thành quay sang cô, nở nụ cười lạ lùng:

“Mai Lan, hôm nay chúng ta sẽ ‘kết hợp’ ăn ý nhé. Tôi mong cô đừng làm tôi thất vọng.”

Mai Lan thở hắt ra, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Tôi… tôi sẽ cố gắng.”

Ngay khi buổi học bắt đầu, Huy Thành đã nhanh chóng chia công việc:

“Phần dữ liệu sẽ do Mai Lan xử lý. Tôi sẽ làm phần chiến lược và trình bày. Các bạn còn lại… hỗ trợ hai chúng tôi.”

Mai Lan gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn lấp lánh tia tinh nghịch, khiến cô rùng mình. Cô đặt laptop xuống và bắt đầu sắp xếp dữ liệu. Nhưng chỉ vài phút sau, Huy Thành nghiêng người, cười khẽ:

“Mai Lan, cô có chắc mình hiểu cách tính trung bình theo tuần không? Tôi không muốn cô nhầm lẫn.”

Mai Lan nhíu mày: “Tôi biết mà, đừng nhìn chằm chằm như vậy.”

“Chăm chú là tốt,” anh đáp, nhưng giọng điệu vẫn tinh nghịch, như thể muốn trêu tức cô.

Cả nhóm bắt đầu thảo luận, nhưng không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng. Huy Thành thích ý kiến của riêng mình, thường ngắt lời Mai Lan hoặc đưa ra những câu hỏi mang tính “thách thức”:

“Cô Mai Lan, nếu cô làm sai số liệu, tôi sẽ… buộc cô phải thuyết trình trước cả lớp để… sửa lỗi.”

Mai Lan đỏ mặt, đứng lên, tay run run vì giận: “Anh… anh không được!”

Huy Thành nhún vai, ánh mắt lấp lánh tinh nghịch: “Tôi chỉ nói thôi mà, không cần căng thẳng vậy đâu. Tôi biết cô có năng lực mà.”

Nhưng lời nói của anh không hề làm cô bình tĩnh, ngược lại càng khiến cô muốn chứng minh bản thân. Cô giương laptop lên, mở biểu đồ dữ liệu một cách chuyên nghiệp, giọng cứng rắn:

“Tôi đã tính toán kỹ lưỡng. Anh hãy nhìn vào số liệu, nếu còn sai sót, hãy chỉ ra.”

Huy Thành nhếch mép, nghiêng người nhìn. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa sự thách thức:

“Ồ, đúng là cô chăm chỉ. Nhưng… tôi thấy một vài điểm cần chỉnh lại. Chỉ một chút thôi.”

Mai Lan đỏ mặt, hậm hực, nhưng vẫn tập trung chỉnh số liệu. Cô vừa tức vừa… cảm thấy trái tim mình loạn nhịp. Không hiểu sao, mỗi lần ánh mắt họ va chạm, tim cô lại rung lên lạ lùng.

Một lúc sau, Huy Thành đứng dậy, đi vòng quanh bàn, mắt nhìn cả nhóm:

“Các bạn nghe tôi nói, dự án này là cơ hội để chúng ta chứng minh năng lực. Và Mai Lan, tôi hi vọng cô hiểu rõ trách nhiệm của mình. Tôi không muốn phải nhắc lại.”

Mai Lan hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi hiểu rồi.”

Nhưng đúng lúc ấy, một tình huống bất ngờ xảy ra: laptop của Mai Lan bị sập nguồn đột ngột. Cô lúng túng, tay nhấn nút bật đi bật lại, còn Huy Thành thì nghiêng người, nhìn cô với ánh mắt… không biết nên gọi là thương hay trêu.

“Cô… cần giúp không?” anh hỏi, giọng vẫn giữ sắc tinh nghịch.

Mai Lan đỏ mặt, nhưng không muốn thừa nhận: “Tôi tự làm được.”

Huy Thành nhún vai, nhưng vẫn tiến tới, tay anh nhanh chóng kết nối laptop với ổ điện: “Xem ra tôi không thể đứng nhìn cô gặp rắc rối được.”

Khoảnh khắc tay họ chạm nhau khi kết nối dây điện khiến Mai Lan lặng người, tim đập nhanh. Cô vội rút tay, nhưng Huy Thành chỉ cười:

“Không sao đâu, chỉ là chạm tay thôi mà. Cô làm như sợ tôi vậy.”

Mai Lan nhíu mày, lẩm bẩm trong lòng: “Sao tôi lại bị anh ấy làm tim loạn nhịp thế này?”

Sau vài tiếng đồng hồ, nhóm hoàn thành phần lớn dữ liệu, nhưng vẫn còn một số vấn đề. Huy Thành lại trêu Mai Lan:

“Cô làm tốt, nhưng đừng để tôi thấy cô lười biếng vào lần sau. Tôi sẽ không tha đâu.”

Mai Lan đỏ mặt, định phản kháng nhưng lại thấy Huy Thành liếc mắt tinh nghịch, khiến cô vừa bực vừa… thấy vui.

Khi buổi học kết thúc, cả nhóm thu dọn. Huy Thành đi ra cửa trước, quay lại nhìn Mai Lan:

“Mai Lan, tuần sau chúng ta gặp nhau ở thư viện nhé. Tôi muốn thấy cô tiến bộ hơn nữa.”

Mai Lan cắn môi, nhíu mày: “Anh… anh thật… khó chịu.”

Huy Thành mỉm cười, ánh mắt đầy lửa: “Đúng vậy. Nhưng tôi thích vậy.”

Trên đường về ký túc xá, Mai Lan không ngừng nghĩ về buổi học hôm nay. Cô vừa thấy tức giận, vừa thấy trái tim mình rung động trước ánh mắt và nụ cười tinh nghịch của Huy Thành. Cảm giác vừa ghét vừa thích khiến cô bối rối đến mức không biết phải làm gì.

Tối hôm đó, Mai Lan ngồi trước laptop, nhắn tin nhóm với Huy Thành:

"Cảm ơn anh đã giúp hôm nay. Tôi sẽ cố gắng hơn."

Tin nhắn được gửi đi, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn rối bời. Trong khi đó, Huy Thành đọc tin nhắn, mỉm cười khẽ:

“Cô gái này… sẽ khiến tôi bận tâm cả học kỳ mất thôi.”

Và thế là buổi học nhóm đầu tiên khép lại – với những cú trêu chọc, va chạm dữ dội, những khoảnh khắc hài hước xen lãng mạn, và một cảm giác vừa giận vừa thích không thể giải thích được. Đây chính là khởi đầu cho mối quan hệ ngược tâm, đầy thử thách nhưng cũng ngọt ngào giữa Mai Lan và Huy Thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×