Sáng thứ Hai, trời Hà Nội se lạnh, Mai Lan bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết một điều: sau buổi học nhóm đầu tiên, Huy Thành dường như quan tâm hơn đến cô, nhưng cách anh thể hiện luôn khiến cô vừa giận vừa tò mò.
Vừa ngồi xuống, Mai Lan đã thấy ánh mắt Huy Thành liếc về phía mình. Anh nhếch mép, giọng nửa trêu nửa nghiêm:
“Mai Lan, hôm nay cô có vẻ tập trung hơn hôm trước. Tôi thấy… ấn tượng.”
Cô đỏ mặt, cúi gằm xuống, tập trung mở sách ra. Nhưng ánh mắt Huy Thành cứ như “theo dõi” từng động tác của cô, khiến cô không khỏi cảm thấy bối rối.
Buổi học bắt đầu, cô giáo giao bài tập nhóm nhỏ để luyện tập. Lần này, Mai Lan và Huy Thành lại được ghép đôi, và cả lớp chú ý không rời.
“Cô chắc chắn biết cách phân tích dữ liệu chưa?” Huy Thành hỏi, giọng vừa bình thường nhưng ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch.
“Biết mà,” Mai Lan đáp, giọng hơi cứng, nhưng trong lòng bắt đầu thừa nhận: “Sao anh ta lúc nào cũng làm mình hồi hộp thế này?”
Nhóm họ bắt đầu làm việc, nhưng không khí căng thẳng xen lẫn sự tò mò. Huy Thành liên tục đưa ra những câu hỏi hóc búa, nhưng lần này, cô không còn cảm giác bực bội như trước mà thay bằng sự thích thú lạ lùng.
“Mai Lan, đây là phần biểu đồ, cô chịu trách nhiệm nhập dữ liệu nhé. Tôi sẽ kiểm tra sau,” Huy Thành nói, giọng trầm nhưng ẩn ý lạ lùng.
Mai Lan vừa gật đầu, vừa lẩm bẩm trong lòng: “Sao mỗi lần nhìn anh ấy nói chuyện là tim mình lại loạn nhịp thế này?”
Trong khi cô tập trung nhập dữ liệu, Huy Thành đứng gần bàn, không nói gì, chỉ nhìn cô thao tác. Khoảnh khắc tay họ vô tình chạm nhau khi Mai Lan lấy bút chì từ bàn khiến cô đỏ mặt, nhanh chóng rút tay.
Huy Thành cười khẽ, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch:
“Không sao đâu, chỉ là chạm tay thôi mà. Cô có vẻ nhạy cảm quá nhỉ?”
Mai Lan ấp úng: “Anh… anh đừng giả vờ như không có gì.”
Huy Thành nhún vai, vẫn giữ nụ cười mỉa mai: “Tôi không giả vờ đâu, tôi chỉ thấy… cô dễ thương thôi.”
Nghe câu đó, tim Mai Lan như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cúi gằm xuống, mặt nóng bừng, lẩm bẩm: “Sao anh ta luôn biết cách làm mình rối cả cảm xúc vậy?”
Nhưng drama chưa dừng ở đó. Trong lúc nhóm tập trung vào công việc, một bạn nam trong lớp, tên Quân, đi ngang qua, vô tình trượt chân va vào bàn Huy Thành, khiến anh ta nghiêng người và vô tình chạm vai Mai Lan.
Mai Lan giật mình, quay lại, mắt đỏ bừng vì xấu hổ: “Anh… sao vậy?”
Huy Thành nhếch mép, giọng đầy tinh nghịch: “Không sao, chỉ là một ‘tai nạn’ nhỏ thôi mà. Cô có sao không?”
Nhưng Quân, không biết câu chuyện, liếc nhìn Mai Lan, nháy mắt: “Hình như cậu với anh Huy Thành… khá thân nhỉ?”
Mai Lan đỏ mặt, muốn giải thích nhưng không kịp. Huy Thành lại cười khẽ, ánh mắt lấp lánh, như thể đang thách thức:
“Cậu ấy nói đúng… chúng ta khá thân.”
Mai Lan hốt hoảng: “Anh… anh đừng nói vậy trước mặt người khác!”
Huy Thành nhún vai, giọng bình thản: “Đâu có gì đâu mà phải giấu. Chỉ là sự thật thôi.”
Cảm giác vừa xấu hổ vừa thích thú khiến Mai Lan đứng tim. Nhưng đồng thời, một chút hiểu lầm nảy sinh: cô tưởng Huy Thành đang “dây dưa” với Quân, và cô không biết mình nên cảm thấy ghen hay vui.
Cả buổi học nhóm trôi qua trong những tình huống vừa căng thẳng vừa hài hước. Huy Thành liên tục trêu chọc cô, đôi lúc lại tinh tế giúp cô chỉnh dữ liệu, khiến trái tim Mai Lan vừa loạn nhịp vừa dần nảy sinh tình cảm.
Khi kết thúc buổi học, Huy Thành đứng lên, vung tay ra hiệu:
“Mai Lan, hôm nay cô làm tốt đấy. Nhưng lần sau… tôi sẽ thử thách cô nhiều hơn. Chuẩn bị tinh thần nhé.”
Mai Lan đỏ mặt, nhíu mày: “Anh… thật là khó chịu.”
Huy Thành cười, ánh mắt long lanh: “Đúng vậy. Nhưng cô sẽ quen thôi.”
Trên đường về ký túc xá, Mai Lan không ngừng suy nghĩ về buổi học hôm nay. Cô vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy trái tim mình rung lên lạ lùng trước sự quan tâm tinh tế và ánh mắt nghịch ngợm của Huy Thành. Cô nhận ra một điều: cảm xúc của mình đã bắt đầu thay đổi, nhưng chính sự thay đổi đó lại khiến cô bối rối hơn bao giờ hết.
Buổi tối, Mai Lan ngồi trước laptop, cố gắng tập trung vào bài tập nhóm. Nhưng trong đầu cô vẫn vang lên những khoảnh khắc Huy Thành trêu chọc, ánh mắt tinh nghịch, và cả khoảnh khắc chạm vai bất ngờ. Cô lẩm bẩm:
“Sao một người vừa khiến mình bực bội, vừa khiến tim mình nhảy loạn nhịp lại có thể hấp dẫn đến vậy?”
Trong khi đó, Huy Thành, ở một góc quán cà phê, đọc tin nhắn từ Mai Lan:
"Hôm nay cảm ơn anh đã hướng dẫn, tôi sẽ cố gắng hơn."
Anh mỉm cười khẽ, đôi mắt ánh lên sự thích thú: “Cô gái này… sẽ khiến tôi phải bận tâm cả học kỳ mất thôi.”
Và thế là, tình cảm giữa Mai Lan và Huy Thành bắt đầu nảy nở, nhưng kèm theo đó là những hiểu lầm nhỏ, những trò đùa tinh nghịch và sự tò mò lẫn bối rối, tạo nên một khởi đầu vừa ngược tâm, vừa hài hước, vừa lãng mạn, mở ra hành trình 50 chương đầy drama học đường mà chúng ta đã lên kế hoạch.