Sáng hôm sau, Mai Lan thức dậy với một cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng. Cô biết rõ một điều: Huy Thành – người bạn cùng nhóm vừa kiêu ngạo vừa tinh quái – vẫn đang chiếm trọn tâm trí cô. Mỗi khi nghĩ về những ánh mắt tinh nghịch, nụ cười vừa hài hước vừa đầy sức hút của anh, cô lại thấy tim mình đập nhanh hơn, và điều đó khiến cô… hơi hoang mang.
Trên đường đến lớp, Mai Lan nhắc nhở bản thân: “Mai Lan à, bình tĩnh đi. Chỉ là làm việc nhóm thôi mà. Đừng để cảm xúc chi phối.” Nhưng không may, cô vừa mở cửa lớp thì ngay lập tức bị Huy Thành phát hiện.
Anh ta đứng cạnh bàn, mỉm cười tinh quái:
“Chào buổi sáng, Mai Lan. Hôm nay trông cô có vẻ… đẹp hơn hôm qua đấy.”
Mai Lan đỏ mặt, cúi gằm xuống, nhắn nhủ trong lòng: “Anh ta lại bắt đầu rồi…”
Cô vừa kịp ngồi xuống thì Huy Thành tiến đến bàn cô, ánh mắt như muốn soi xét từng chi tiết trên gương mặt cô. Khoảnh khắc đó, trái tim Mai Lan lại nhói lên một cảm giác vừa bực bội vừa… khó hiểu.
“Mai Lan, hôm nay chúng ta sẽ hoàn thiện phần báo cáo tổng hợp. Cô đã chuẩn bị dữ liệu chưa?” Huy Thành hỏi, giọng vẫn giữ vẻ nghiêm túc nhưng đôi mắt lấp lánh ánh tinh nghịch.
“Chuẩn bị rồi,” Mai Lan đáp, giọng hơi run, cố tỏ ra bình tĩnh.
Nhóm bắt đầu làm việc, nhưng không khí nhanh chóng trở nên căng thẳng khi Huy Thành liên tục đưa ra những câu hỏi hóc búa. Cô vừa muốn chứng minh năng lực của mình, vừa phải đối mặt với những trò tinh nghịch khiến cô đỏ mặt.
“Mai Lan, cô chắc chắn muốn bỏ qua bước này sao? Nếu tính toán sai, tôi sẽ…” Huy Thành dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô, nhếch mép cười, “… cho cả lớp thấy cô vụng về như thế nào.”
Mai Lan hậm hực, đứng lên: “Anh… anh đừng…”
Huy Thành nhún vai, ánh mắt đầy thách thức: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Đừng cáu.”
Cô đỏ mặt, nhưng không thể phủ nhận: mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, trái tim cô lại rung lên khó tả.
Chưa kịp tập trung, Huy Thành bỗng đứng dậy, lấy một tờ giấy từ bàn, rồi tiến đến chỗ cô. Anh ta đặt tờ giấy trước mặt Mai Lan:
“Cô nhìn này. Đây là hướng dẫn chi tiết về cách tôi muốn trình bày. Nếu cô làm theo, chúng ta sẽ hoàn hảo.”
Mai Lan cúi nhìn, nhận ra tờ giấy chứa những lưu ý tỉ mỉ đến mức… quá hoàn hảo. Cô lẩm bẩm: “Anh ấy… quan tâm đến chi tiết đến mức này sao? Sao mình lại cảm thấy rung động nhỉ?”
Nhưng drama chưa dừng ở đó. Trong lúc cô tập trung đọc hướng dẫn, Huy Thành bất ngờ ngồi xuống bên cạnh, tay chạm vào tay cô khi trao tờ giấy. Khoảnh khắc ấy khiến Mai Lan đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
“Anh… anh không cần ngồi sát vậy đâu!” cô lắp bắp, vội rút tay.
Huy Thành nhún vai, ánh mắt long lanh: “Chỉ là giúp cô thôi mà. Tôi không muốn cô gặp khó khăn.”
Mai Lan vừa bực vừa… thấy tim mình rung rinh. Cô lặng lẽ tập trung vào dữ liệu, nhưng không thể rời mắt khỏi Huy Thành. Cảm giác vừa ghét vừa thích khiến cô bối rối hơn bao giờ hết.
Một lúc sau, tình huống “cảm xúc bùng nổ” thực sự xảy ra. Huy Thành, để thử thách sự tập trung của cô, giả vờ đánh rơi bút ngay cạnh bàn cô. Khi Mai Lan cúi xuống nhặt, anh ta bất ngờ nghiêng người, khiến hai khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài centimet.
“Mai Lan… cô có ổn không?” anh hỏi, giọng trầm hẳn lại, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô.
Mai Lan đỏ mặt, tim đập nhanh: “Tôi… tôi ổn rồi!” cô lắp bắp, nhưng giọng nói lại nhỏ hơn bình thường.
Khoảnh khắc ấy, cả hai như dừng lại, cảm giác gần gũi khiến Mai Lan muốn rút lui nhưng lại không sao rời mắt khỏi Huy Thành. Còn Huy Thành, ánh mắt anh dịu đi, không còn vẻ tinh nghịch mà thay bằng một tia quan tâm thật sự.
Sau giây phút ngắn ngủi đó, Huy Thành lùi lại, nở nụ cười nhẹ:
“Không sao, chỉ là một tình huống nhỏ thôi. Cô đừng lo.”
Mai Lan thở hắt ra, tay run run đặt bút xuống, lòng vừa xấu hổ vừa… lâng lâng. Cô tự nhủ: “Sao một người vừa khiến mình giận vừa khiến tim mình rung động như vậy?”
Buổi học kết thúc, cả nhóm thu dọn tài liệu. Huy Thành đi ra cửa, quay lại nhìn Mai Lan:
“Mai Lan, tuần sau cô nên chuẩn bị tinh thần. Tôi sẽ tiếp tục thử thách cô.”
Cô đỏ mặt, nhíu mày: “Anh… anh thật khó chịu.”
Huy Thành cười, ánh mắt ánh lên tia lửa tinh nghịch: “Đúng vậy. Nhưng cô sẽ quen thôi.”
Trên đường về ký túc xá, Mai Lan không ngừng suy nghĩ về khoảnh khắc “bùng nổ” hôm nay. Cô vừa thấy tim mình loạn nhịp, vừa thấy bối rối với cảm giác mới mẻ khi gần Huy Thành.
Tối đó, khi ngồi trước laptop, cô nhắn tin nhóm với Huy Thành:
"Cảm ơn anh hôm nay. Tôi sẽ cố gắng để không làm anh thất vọng."
Huy Thành đọc tin nhắn, mỉm cười khẽ, ánh mắt lấp lánh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi phải bận tâm suốt học kỳ mất thôi.”
Và thế là, cảm xúc giữa Mai Lan và Huy Thành chính thức nảy nở, với những khoảnh khắc vừa ngược tâm, vừa lãng mạn, vừa hài hước, mở ra hành trình drama học đường đầy cuốn hút cho những chương tiếp theo.