Buổi học thứ Tư, lớp Kinh tế trở nên sôi nổi hơn hẳn. Mai Lan vừa bước vào lớp, tay ôm sách vở, vừa lo lắng vừa háo hức. Cô biết rõ một điều: Huy Thành – người bạn đồng hành tinh quái của cô – chắc chắn sẽ tạo ra những khoảnh khắc “khó đoán” trong buổi học hôm nay.
Không để mất thời gian, cô nhanh chóng tìm chỗ ngồi và bắt đầu chuẩn bị bài tập. Nhưng đúng lúc ấy, một tình huống bất ngờ xảy ra: cốc cà phê của cô bị va vào bàn, tràn ra sổ ghi chú, làm cô giật mình. Chỉ trong tích tắc, trang giấy ướt sũng, chữ viết loang lổ.
“Ôi không!” Mai Lan thốt lên, tay vừa lau vừa hoảng hốt. Cả lớp nhìn cô, một số người cười khẽ, nhưng Mai Lan chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
Huy Thành, người đang ngồi gần đó, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc:
“Mai Lan, cô lại gặp rắc rối rồi à? Tôi đoán là cô không biết cách giữ cà phê đúng không?” Anh nhếch mép, ánh mắt tinh nghịch lấp lánh.
Mai Lan đỏ mặt, giận dữ: “Anh… anh đừng cười chứ!”
Nhưng trước khi cô kịp dọn dẹp tình hình, Huy Thành đứng lên, bước tới gần cô. Anh lấy một chiếc khăn giấy trong túi và nhét vào tay cô:
“Nhanh lên, lau đi. Tôi không muốn cô bị mất điểm trước cả lớp.”
Mai Lan ngạc nhiên, nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, tay họ vô tình chạm nhau khi cùng lau cà phê đổ, và trái tim Mai Lan lại nhói lên. Cô vội rút tay, giọng lắp bắp:
“C-cảm ơn anh… nhưng tôi tự làm được.”
Huy Thành cười khẽ, ánh mắt dịu dàng hơn bình thường:
“Tôi biết, nhưng… tôi không muốn nhìn cô gặp rắc rối một mình.”
Câu nói ấy khiến Mai Lan vừa xấu hổ vừa cảm động. Cô cúi gằm xuống, tim đập nhanh, cố tập trung dọn dẹp, nhưng không thể ngừng nghĩ về anh.
Khi sổ ghi chú được lau khô, Huy Thành lại nhặt vài tờ giấy rơi trên sàn, trao cho cô:
“Xem nào, cô chắc chắn muốn làm việc nhóm hiệu quả phải không? Tôi sẽ giúp cô thu xếp mọi thứ.”
Mai Lan đỏ mặt, vừa tức vừa thấy rung rinh: “Anh… thật khó chịu.”
Huy Thành chỉ nhún vai, nụ cười vẫn tinh nghịch:
“Đúng vậy, nhưng tôi thích vậy. Và cô sẽ quen thôi.”
Cả lớp bắt đầu học bài, nhưng Huy Thành không rời mắt khỏi Mai Lan. Mỗi lần cô chăm chú ghi chép, anh lại đưa mắt liếc, đôi khi thở dài như thể vừa trêu vừa đánh giá.
Đến giờ thảo luận nhóm, Huy Thành lại tạo ra tình huống “cảm xúc bùng nổ”:
“Mai Lan, hôm nay cô sẽ trình bày phần phân tích dữ liệu nhé. Tôi muốn thấy cô tự tin hơn.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “Anh… anh đừng đặt áp lực như vậy!”
Huy Thành tiến đến gần, cúi sát, giọng trầm hẳn:
“Áp lực? Không đâu, tôi chỉ muốn cô tỏa sáng thôi. Cô có thể làm được mà.”
Khoảnh khắc này, trái tim Mai Lan loạn nhịp. Cô vừa muốn rút lui, vừa muốn nghe thêm những lời động viên dịu dàng của anh. Cảm giác vừa căng thẳng vừa ngọt ngào khiến cô khó thở.
Khi cô bắt đầu trình bày, Huy Thành ngồi sát bên, thỉnh thoảng nhích gần hơn để hỗ trợ cô nếu cần. Cô nhận ra, mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, tim cô như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là Huy Thành luôn để cô tự tin thể hiện, chỉ âm thầm “giải cứu” khi cần thiết, tạo nên một sự gần gũi mà không hề xâm phạm.
Kết thúc buổi học, Mai Lan thở phào, vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô biết một điều: Huy Thành không chỉ là người tinh nghịch, trêu chọc cô, mà còn là người khiến cô cảm thấy an toàn theo cách lạ lùng nhất.
Trên đường về ký túc xá, Mai Lan liên tục nhớ lại khoảnh khắc anh giúp cô dọn cà phê, cúi sát cổ để nhắc nhở cô tự tin trình bày, đôi mắt ánh lên tia quan tâm. Cô lẩm bẩm:
“Sao anh ta vừa khiến mình tức vừa khiến tim mình rung rinh thế này?”
Tối đó, khi ngồi trước laptop chuẩn bị bài tập nhóm, Mai Lan nhắn tin cho Huy Thành:
"Cảm ơn anh hôm nay. Tôi… tôi đã học được nhiều từ anh."
Huy Thành đọc tin nhắn, mỉm cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi bận tâm suốt học kỳ mất thôi.”
Và thế là, sau sự cố nhỏ trong lớp, tình cảm giữa Mai Lan và Huy Thành lại thêm sâu sắc. Cô bắt đầu chú ý nhiều hơn đến anh, còn anh thì tinh nghịch nhưng dịu dàng trong cách “giải cứu” cô, mở ra những chương tiếp theo đầy drama, lãng mạn và hài hước, giữ đúng mạch ngược tâm mà truyện đã vạch sẵn.