tình yêu ngược tâm nơi giảng đường

Chương 7: Lần đầu cảm nhận ghen tuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Sáu, lớp Kinh tế ngập tràn không khí cuối tuần. Mai Lan bước vào lớp với tâm trạng vừa hào hứng vừa lo lắng. Cô không biết rằng hôm nay sẽ là một buổi học đầy drama – lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác ghen tuông từ Huy Thành, người bạn đồng hành tinh quái của cô.

Cô vừa đặt sách vở xuống bàn thì một tiếng cười quen thuộc vang lên. Nhưng lần này, giọng nói ấy không phải của Huy Thành, mà là một bạn nam khác – Minh, sinh viên lớp khác, cũng đang học chung môn bổ trợ.

“Chào Mai Lan! Hôm nay em mang dữ liệu đến chưa? Có vẻ em chăm chỉ nhỉ!” Minh cười tươi, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ.

Mai Lan đỏ mặt, hơi bối rối: “À… vâng, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Chưa kịp trả lời thêm, Huy Thành xuất hiện từ phía sau, vai chạm nhẹ vào ghế Mai Lan. Anh ta dừng lại, nhíu mày, ánh mắt thoáng lạnh:

“Minh à… đang nói chuyện với cô ấy à?” Giọng anh vẫn bình thản, nhưng một tia gì đó – Mai Lan khó nhận ra – lóe lên trong mắt anh.

Minh nhìn Huy Thành, hơi lúng túng: “À… ừ… chỉ hỏi một chút thôi mà. Không có gì đâu.”

Huy Thành nhếch mép, nhưng ánh mắt dần trở nên sắc bén, đôi khi còn nhíu mày. Mai Lan cảm nhận được sự khác lạ trong thái độ anh, một cảm giác vừa lạ lùng vừa quen thuộc.

Buổi học bắt đầu, nhóm làm bài thảo luận. Mai Lan vẫn tập trung, nhưng không thể phủ nhận: trái tim cô đập nhanh hơn bình thường mỗi khi nhìn Huy Thành – người bỗng nhiên trở nên quan sát cô kỹ lưỡng, đôi khi hơi gắt gỏng.

Khi Mai Lan vô tình trao đổi một số dữ liệu với Minh, Huy Thành đứng gần, bất ngờ đặt tay lên vai cô, giọng nghiêm túc:

“Mai Lan, để tôi kiểm tra phần này. Tôi không muốn có sai sót.”

Mai Lan đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa thấy rung rinh: “Anh… anh làm vậy làm gì…”

Huy Thành chỉ nhún vai, ánh mắt tinh nghịch pha lẫn nghiêm túc: “Chỉ muốn chắc chắn thôi. Không phải tôi ghen đâu.”

Nhưng Mai Lan nhận ra, cách anh nhìn cô, cách anh can thiệp vào cuộc trao đổi với Minh – tất cả đều làm cô nhận ra: Huy Thành thật sự ghen tuông.

Cô vừa thấy bối rối vừa thấy tim mình nhói một cảm giác kỳ lạ. Lúc trước, cô chỉ cảm nhận sự tinh nghịch và dịu dàng của anh; còn hôm nay, cô lại thấy một phần cảm xúc khác – một phần lo lắng, một phần ghen tuông, khiến cô vừa muốn tránh, vừa muốn nhìn lại anh.

Minh nhận ra sự căng thẳng, liếc Huy Thành: “Ồ, ra là vậy… Tôi không làm gì đâu mà.”

Huy Thành nhếch mép, ánh mắt vẫn hơi sắc: “Cứ chú ý dữ liệu là được. Còn chuyện khác… không liên quan.”

Mai Lan lặng người, cảm giác vừa bối rối vừa… thích thú. Anh ta vừa ghen tuông, nhưng lại cực kỳ tinh tế, không làm cô khó xử trước mặt người khác.

Buổi học trôi qua, nhưng không khí giữa họ vẫn còn đọng lại. Trong lúc nhóm thu dọn, Huy Thành tiến đến gần Mai Lan, cúi sát, giọng trầm hẳn:

“Mai Lan, nếu lần sau ai đó làm cô bối rối… nhớ báo cho tôi. Tôi sẽ không tha đâu.”

Cô đỏ mặt, nhíu mày: “Anh… anh thật là…”

Huy Thành nhún vai, nụ cười tinh nghịch nở trên môi: “Đúng vậy, nhưng tôi thích vậy. Cô sẽ quen thôi.”

Trên đường về ký túc xá, Mai Lan liên tục nghĩ về những khoảnh khắc hôm nay. Cô vừa thấy trái tim mình rung lên trước ánh mắt ghen tuông, vừa thấy bối rối với cảm giác mới mẻ khi nhận ra Huy Thành không chỉ tinh nghịch mà còn quan tâm thật sự đến cô.

Tối hôm đó, Mai Lan nhắn tin cho Huy Thành:

"Cảm ơn anh hôm nay. Tôi… tôi biết anh quan tâm."

Huy Thành đọc xong, mỉm cười khẽ, ánh mắt lấp lánh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi bận tâm suốt học kỳ mất thôi.”

Và thế là, tình cảm giữa Mai Lan và Huy Thành bước sang một giai đoạn mới: không chỉ ngược tâm và hài hước, mà còn bắt đầu xuất hiện sự ghen tuông tinh tế, tạo nên những khoảnh khắc vừa lãng mạn vừa căng thẳng, mở ra hành trình học đường đầy cuốn hút cho các chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×