Thứ Hai, trời vẫn se lạnh nhưng lớp Kinh tế tràn ngập ánh nắng ban mai. Mai Lan bước vào lớp với tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức. Sau sự cố ghen tuông hôm thứ Sáu, cô không thể phủ nhận một điều: trái tim cô bắt đầu để ý nhiều hơn đến Huy Thành.
Chưa kịp ngồi xuống, cô đã thấy Huy Thành đứng ở cửa lớp, tay ôm tệp tài liệu, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch:
“Mai Lan, hôm nay tôi đã chuẩn bị vài tài liệu tham khảo cho cô. Hy vọng cô không quên làm bài tập nhóm như lần trước nhé.”
Mai Lan đỏ mặt, vội gật đầu: “Cảm ơn… anh.”
Huy Thành nhếch mép, bước đến gần bàn cô. Anh đặt tệp tài liệu xuống, tay vô tình chạm vào tay cô khi trao giấy. Khoảnh khắc ấy, tim Mai Lan đập mạnh, mặt đỏ bừng, nhưng cô không rút tay.
“Nhìn cô thế này, tôi cảm giác cô vừa lo lắng vừa hồi hộp,” Huy Thành nói, ánh mắt tinh nghịch nhưng đầy dịu dàng.
Mai Lan hốt hoảng: “Anh… anh không được đọc suy nghĩ của tôi đâu!”
Huy Thành cười khẽ, đôi mắt lấp lánh: “Tôi đâu có đọc, tôi chỉ quan sát thôi. Và… quan sát là quyền của tôi.”
Cả lớp bắt đầu làm bài, nhưng Huy Thành liên tục tạo ra những tình huống gần gũi với Mai Lan. Khi cô lúng túng tìm bút, anh luôn có mặt, đưa tay nhặt giúp cô. Khi cô quên ghi chú quan trọng, anh nhẹ nhàng nhắc nhở, vừa tinh nghịch vừa dịu dàng.
Một lúc sau, cô đang ghi chép dữ liệu trên laptop thì Huy Thành bất ngờ ngồi xuống bên cạnh, cúi sát để nhìn màn hình cùng cô.
“Mai Lan, phần biểu đồ này chưa chính xác lắm. Để tôi chỉ cho cô cách làm nhanh hơn nhé.” Anh nói, tay chạm nhẹ vào bàn, sát tay cô.
Mai Lan đỏ mặt, tim đập mạnh: “Anh… anh đứng xa một chút đi!”
Huy Thành nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Khoảng cách gần sẽ giúp cô tập trung hơn, tôi đảm bảo.”
Khoảnh khắc đó, trái tim Mai Lan như nhảy ra ngoài. Cô vừa thấy bực mình vì sự tinh nghịch của anh, vừa thấy rung rinh trước cách anh chủ động quan tâm.
Drama lại xuất hiện khi một bạn nữ trong lớp, Linh, đến chỗ cô:
“Mai Lan, hôm nay cậu làm phần dữ liệu nhanh thật đấy. Có vẻ Huy Thành cũng giúp cậu nhiều nhỉ?”
Mai Lan đỏ mặt, lắp bắp: “À… vâng, chỉ một chút thôi…”
Huy Thành nghe thấy, liếc mắt qua, nụ cười tinh nghịch biến thành ánh mắt sắc:
“Chỉ một chút thôi à? Thế thì lần sau tôi phải ‘giám sát’ kỹ hơn rồi.”
Mai Lan lặng người, vừa thấy khó chịu, vừa cảm thấy trái tim rung lên vì sự ghen tuông tinh tế của anh.
Buổi học tiếp tục, Huy Thành liên tục tạo ra những tình huống gần gũi: khi Mai Lan đứng lên trình bày, anh đứng cạnh, ánh mắt theo dõi từng cử chỉ; khi cô cúi xuống nhặt giấy rơi, tay anh vô tình chạm vào tay cô. Mỗi lần như vậy, Mai Lan lại đỏ mặt, tim loạn nhịp, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi anh.
Khi buổi học kết thúc, Huy Thành bất ngờ nói:
“Mai Lan, tuần sau tôi sẽ đưa cô đến thư viện đặc biệt – nơi chỉ có hai chúng ta, để cô yên tâm làm phần báo cáo. Tôi muốn cô tập trung hoàn toàn mà không bị ai làm phiền.”
Mai Lan đỏ mặt, vừa thấy thích thú vừa bối rối: “Anh… anh thật khó chịu, nhưng… tôi sẽ đi.”
Huy Thành nhếch mép, ánh mắt long lanh: “Đúng vậy. Cô sẽ quen thôi.”
Trên đường về ký túc xá, Mai Lan liên tục nghĩ về những khoảnh khắc hôm nay. Cô nhận ra một điều: Huy Thành không chỉ tinh nghịch, trêu chọc cô, mà còn chủ động tạo những tình huống gần gũi, khiến trái tim cô rung lên mà không hề ép buộc.
Tối hôm đó, Mai Lan nhắn tin cho Huy Thành:
"Cảm ơn anh hôm nay. Tôi… tôi thấy vui khi anh quan tâm."
Huy Thành đọc xong, mỉm cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi bận tâm suốt học kỳ mất thôi.”
Và thế là, mối quan hệ giữa Mai Lan và Huy Thành trở nên rõ ràng hơn, với những khoảnh khắc vừa tinh nghịch, vừa lãng mạn, vừa hài hước. Cả hai đang dần bước vào giai đoạn ngược tâm – lãng mạn – gần gũi tinh tế, mở ra những chương tiếp theo đầy drama và cảm xúc học đường.