ổn định hơi thở, Lâm Nguyệt rời khỏi người Lâm Phong vội vàng chạy vào phòng mình không dám nhìn ba. Nhìn bộ dạng chạy mất hút của Nguyệt, Lâm Phong chỉ biết bật cười. Ban nãy sao cô quyến rũ thế mà bây giờ lại ngượng ngùng, xấu hổ. Tóm lại con gái anh da mặt còn mỏng lắm.
Trong thời gian Lâm Nguyệt ngủ trưa, Lâm Phong đi siêu thị mua đồ tích trữ cho ba ngày tới. Anh không muốn có bất kì chuyện ngoài ý muốn xảy ra chen ngang giữa anh và Nguyệt. Anh tính rằng trong ba ngày tới chỉ ở trong nhà không giao tiếp với bên ngoài, chỉ có thế giới của anh và bảo bối. Nghĩ là làm anh đi siêu thị về anh bắt tay làm công tác chuẩn bị.
Còn về Lâm Nguyệt, nằm lăn lộn mãi trên giường cô mới ngủ được. Cô ngủ đến tận chiều muộn, cho đến khi Lâm Phong vào gọi cô dậy.
Nhìn con gái bảo bối ngủ đẹp tựa thiên thần, Lâm Phong không đành lòng gọi cô dậy. Anh cúi đầu đặt nhẹ lên chán Nguyệt một nụ hôn, rồi cưng chiều gọi cô dậy.
- Bảo bối dậy thôi nào! Muộn rồi! Dậy chuẩn bị ăn cơm tối.
Ôm lấy tay Lâm Phong , Lâm Nguyệt dụi dụi mắt, ngái ngủ nũng nịu.
- Cho con ngủ thêm tí nữa đi... nha ba.
Con gái làm nũng như vậy thì nam nhân nào chịu nổi. Trái tim Lâm Phong như tan chảy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Anh đành hạ giọng dỗ đành cô.
- Bảo bối ngoan dậy thôi! Ngủ nhiều sẽ mệt người, dậy ăn cơm. Ba nấu nhiều món con thích nha. Ngoan nghe lời ba nào.
Nghe ba dỗ ngon dỗ ngọt như vậy, Lâm Nguyệt bật cười hì hì. Cô vươn tay ôm cổ Lâm Phong kéo anh xuống bất ngờ hôn anh. Lâm Phong hơi sững nguời trước hành động của cô. Sao anh có cảm giác như đang gọi cô vợ nhỏ dậy chứ không phải gọi con gái dậy. Mà anh ngẫm lại cũng nhanh thôi cô sẽ trở thành vợ anh.
Thuận theo nụ hôn của cô, anh đáp lại cô. Đây là nụ hôn ngọt ngào chứ không phải nụ hôn cuồng nhiệt mang dục vọng. Nhờ nụ hôn mà cô tỉnh ngủ. Dứt nụ hôn trên gò má cô xuất hiện rặng mây hồng. Ngượng ngùng nên giả vờ oán trách Lâm Phong.
- Ba hư. Ba chiếm tiện nghi của con.
Lâm Phong cũng vờ trách lại.
- Thế ban nãy ai chủ động trước nhỉ. Không phải con chiếm tiện nghi của ba trước sao.
“tại ba hấp dẫn quá mà” Lâm Nguyệt nghĩ. Biết không nói lại ba. Cô chuyển sang tức giận, đánh nhẹ mấy phát vào ngực ba. Lâm Phong có luyện tập thường xuyên nên cơ thể rắn chắc với lực đánh của Nguyệt chỉ như muỗi phẩy mà thôi. Kể cả cô đánh hết sức cũng như mèo cào. Tóm lấy tay cô, anh hôn lên bàn tay cô, dịu dàng nói:
- Đừng đánh nữa, tay bảo bối sẽ đau đấy.
Đã thế cô càng tỏ ra tức giận hơn, phồng má lườm anh. Thấy bộ dạng của Lâm Nguyệt tức giận cũng đáng yêu, anh chỉ muốn trêu chọc cô thêm nữa nhưng không dám nhỡ cô giận anh thật thì sao. Anh đành nhận hết lỗi về mình.
- Bảo bối ngoan là ba sai. Ba hư, ba chiếm tiện nghi của con. Được rồi, dậy đi tắm sau đó ra ăn cơm.
Được ba dỗ dành một hồi, Lâm Nguyệt cũng chịu đi tắm. Vốn váy ngủ đã thiếu vải cộng thêm việc nằm ngủ lăn tới lăn lui, giờ váy ngủ của cô xốc xếch đến mức đáng thương nhưng nó lại làm cho cô thêm hút hồn. Lâm Phong nhìn theo bóng con gái mà bất đắc dĩ cười, thầm oán: “bảo bối con có biết bây giờ con mê người thế nào không. Tính cách thì trẻ con nhưng body thì không trẻ con chút nào.” Anh chỉ ước chốc nữa xử lí bữa thối nhanh nhanh để anh còn dùng bữa chính. Anh ăn chay lâu lắm rồi, không nhịn nổi nữa, nhịn nữa là hỏng người mất thôi.