Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư. Bầu trời xám xịt, nhưng lòng tôi thì yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không còn nước mắt. Không còn mong chờ.
“Cô muốn nộp đơn ly hôn đơn phương?” luật sư hỏi lại một lần nữa, ánh mắt lướt qua bản hợp đồng tiền hôn nhân mà tôi mang theo.
Tôi gật đầu, đặt tập hồ sơ dày cộp lên bàn: bản sao giấy đăng ký kết hôn, các bằng chứng Trần Dương ngoại tình tinh thần, và cả kết luận y tế về việc tôi sảy thai do chấn động mạnh.
Luật sư xem qua rồi gật đầu, giọng trầm ổn: “Cô có đầy đủ lý do để yêu cầu ly hôn. Tuy nhiên, nếu bên kia không đồng ý, sẽ cần ra tòa.”
Tôi nhếch môi: “Vậy thì ra tòa.”
Luật sư ngừng lại vài giây. “Cô có muốn kiện bồi thường tổn thất tinh thần không?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính — nơi dòng người đang hối hả chạy dưới mưa. Một ngày nào đó, tôi từng muốn giữ gìn danh dự cho Trần Dương. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn giữ lại danh dự cho chính mình.
“Có.” Tôi trả lời, không do dự. “Tôi muốn anh ta phải trả giá vì coi thường sinh mạng con tôi.”
Đơn ly hôn được gửi đến tận nhà vào buổi chiều hôm đó.
Trần Dương đi làm chưa về. Mẹ chồng tôi là người đầu tiên nhận được.
Bà gọi cho tôi gần như ngay lập tức, giọng như hét vào điện thoại:
“Lâm Tịnh, cô điên thật rồi à? Cô dám gửi đơn ly hôn đến nhà tôi?”
Tôi cười nhẹ: “Đúng vậy. Tôi tỉnh rồi.”
“Cô có biết nhà tôi đã cho cô cái gì không? Cô tưởng ly hôn là muốn là được à?”
Tôi ngắt lời bà, giọng lạnh băng:
“Tôi không cần gì của nhà bà. Tôi chỉ muốn lại tự do và sự yên ổn. Bà yên tâm, con trai bà có thể ở bên An An cả ngày mà không cần phải lén lút nữa rồi.”
Tôi dập máy.
Ngay sau đó, Trần Dương gọi tới. Lần này giọng anh không còn lạnh lùng mà là giận dữ: “Lâm Tịnh! Em làm gì vậy hả? Anh đã nói em về nhà, nói chuyện như người lớn, mà em lại làm cái trò này?”
“Anh muốn nói chuyện?” Tôi hỏi lại. “Vậy trong hai ngày qua, anh đã ở đâu? Con mất rồi, tôi cũng xuất viện rồi. Anh có mặt ở đâu trong tất cả những điều đó?”
Im lặng.
Tôi cười. “Yên tâm đi. Tôi không kiện anh vì tội cố ý gây thương tích. Nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”
Tối đó, tôi đến nhà mẹ ruột. Mẹ mở cửa, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng.
“Con không sao chứ?” bà hỏi nhỏ, kéo tôi vào nhà.
Tôi lắc đầu, nước mắt chực trào, nhưng tôi cố nuốt vào.
“Con sảy rồi mẹ à. Con không muốn tiếp tục sống trong nhà đó nữa.”
Mẹ tôi thở dài. “Mẹ biết từ lâu Trần Dương không xứng, nhưng con không nghe…”
Tôi ôm mẹ, thì thầm: “Lần này con nghe rồi.”
Trong lúc đó, tại nhà họ Trần.
Trần Dương ngồi lặng trong phòng khách, trước mặt là đơn ly hôn đã ký sẵn của Lâm Tịnh. Mẹ anh liên tục gào lên, nhưng anh chẳng nghe thấy gì nữa.
“Con định ký thật à? Nó chỉ dọa thôi. Con mà ký là nó nuốt sạch phần cổ phần công ty con đang giữ!”
Trần Dương nhíu mày. Anh biết chuyện đó không phải thật – Lâm Tịnh chưa từng đụng vào tài sản nhà anh. Nhưng điều khiến anh khó chịu hơn là… cô thật sự muốn đi.
Không níu kéo. Không cầu xin. Không đợi anh một giây.
“Chẳng phải em yêu anh lắm sao, Lâm Tịnh?” anh lẩm bẩm.
Anh chưa từng nghĩ cô dám rời bỏ mình. Bao năm nay, cô luôn là người chạy theo, nhún nhường, chịu đựng.
Tối hôm đó, An An đến nhà Trần Dương.
“Em nghe nói chị Tịnh đòi ly hôn rồi à?” cô ta hỏi, ánh mắt như có chút lo lắng.
Trần Dương gật đầu, im lặng.
An An ngồi xuống cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Có khi nào chị ấy chịu quá nhiều áp lực? Em thấy dạo này chị ấy hay cáu gắt… Dù gì cũng là chuyện buồn, mất con rồi còn phải sống trong không khí căng thẳng...”
Trần Dương nhìn cô ta. Giọng cô vẫn dịu dàng, nhưng câu nói lại khéo léo đẩy mọi lỗi về phía Lâm Tịnh.
“An An, em nghĩ… chuyện hôm đó… có phải chúng ta quá trớn không?”
An An sững lại, rồi nắm tay anh, giọng run: “Em không cố ý đâu. Em chỉ… em sợ... Em thấy chị ấy ngã mà em hoảng... em không biết nên phản ứng sao...”
Trần Dương gật gù, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên cảm giác khó chịu. Anh chưa từng nghĩ đến khả năng An An cố tình cười, cố tình kích động Lâm Tịnh… nhưng giờ, mọi thứ dường như không còn rõ ràng như anh tưởng.
Vài ngày sau, Lâm Tịnh quay lại công ty cũ – nơi cô từng làm trưởng phòng PR trước khi kết hôn.
Trưởng phòng mới là người quen cũ, thấy cô quay lại thì ngạc nhiên.
“Cô Tịnh? Cô định làm lại à?”
“Không.” Lâm Tịnh mỉm cười. “Tôi định giành lại vị trí của mình.”