Không khí văn phòng công ty truyền thông ELITE vẫn nhộn nhịp như ba năm trước. Nhưng với tôi, từng bước chân trở lại nơi này giống như bước vào một trận chiến — không phải để chứng minh mình là ai, mà là để nhắc họ rằng tôi chưa từng tầm thường.
Tôi đứng trước cửa phòng họp, bên trong là buổi pitching lớn giữa công ty và một nhãn hàng mỹ phẩm ngoại. Nhân sự trong phòng đều là người cũ — chỉ khác, ngày trước họ gọi tôi là “chị Tịnh”, còn bây giờ thì không.
Tôi gõ cửa. Trưởng phòng hiện tại — Hương — ngẩng lên, hơi khựng lại khi thấy tôi.
“Lâm Tịnh? Em tới làm gì?” Giọng cô ta lịch sự, nhưng pha chút cảnh giác.
Tôi bước vào, gật đầu với mọi người trong phòng.
“Tôi tới theo lời mời của Giám đốc Lâm. Anh ấy muốn tôi hỗ trợ chiến dịch ‘ReBirth’ lần này. Dù sao tôi cũng là người từng khởi thảo định hướng thương hiệu mỹ phẩm này ba năm trước, trước khi rời vị trí.”
Không ai nói gì, nhưng ánh mắt mọi người dần thay đổi.
Tôi đưa tay đặt lên tập hồ sơ: “Tôi đã nghiên cứu lại thị trường trong một tuần. Chiến dịch lần này, nếu cứ giữ tư duy cũ, các anh chị sẽ chỉ nhận được hợp đồng 6 tháng. Nhưng nếu để tôi trình bày hướng đi mới, tôi đảm bảo sẽ ký được hợp đồng dài hạn và ngân sách gấp đôi.”
Tôi quay sang trưởng phòng Hương, mỉm cười: “Chị cho tôi 10 phút?”
Cô ta do dự một lúc, rồi gật đầu. “Được.”
10 phút sau.
Phòng họp im phăng phắc. Không một lời phản bác.
Tôi nhìn thẳng vào đại diện khách hàng và kết luận:
“Nếu các anh thực sự muốn đột phá trong thị trường làm đẹp Việt Nam, hãy dám khác biệt. Phụ nữ hiện đại không chỉ cần đẹp — họ cần được tôn trọng. Và thông điệp ấy, tôi có thể giúp các anh truyền tải.”
Khách hàng nhìn nhau, rồi gật đầu: “Tôi đồng ý. Gửi hợp đồng lại cho chúng tôi trong ngày hôm nay.”
Tôi khẽ cúi đầu cảm ơn, còn trưởng phòng Hương thì siết nhẹ hồ sơ trên tay. Khi mọi người rời khỏi phòng, cô ta bước đến, ánh mắt vẫn cảnh giác nhưng không còn khinh thường.
“Tôi không nghĩ cô vẫn giữ phong độ sau từng ấy năm. Tôi từng tưởng cô đã quen làm vợ hiền, mẹ đảm rồi.”
Tôi mỉm cười. “Tôi từng nhường vị trí này vì nghĩ hôn nhân xứng đáng để đánh đổi. Giờ thì tôi biết — có thứ không đáng, có người không xứng.”
Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ Giám đốc Lâm:
“Tốt lắm. Tuần sau chính thức trở lại vị trí Trưởng phòng PR. Hợp đồng đang được soạn.”
Tôi gập điện thoại lại, hít một hơi sâu. Cảm giác lần đầu tiên sau rất lâu — tôi được làm chủ cuộc sống của mình.
Tối cùng ngày, tại nhà Trần Dương.
Anh ta ngồi trong phòng khách, trước mặt là An An — đang khóc.
“Dương, em… em không ngờ chị Tịnh lại trở lại công ty nhanh vậy… Em sợ chị ấy sẽ nghĩ em… cố chen vào vị trí của chị ấy năm đó…”
Trần Dương gắt lên: “Đủ rồi. Em nghĩ anh ngu ngốc sao? Ba năm trước em dùng lý do ‘khuyên Tịnh nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe’ để thuyết phục cô ấy rời khỏi vị trí trưởng phòng. Giờ cô ấy vừa quay lại thì em đã khóc lóc ở đây.”
An An ngơ ngác: “Em không cố ý… Em chỉ nghĩ… nếu chị ấy quay lại, mọi thứ sẽ rối tung…”
Trần Dương nhìn cô ta một lúc lâu, rồi thở dài, đứng dậy.
“An An, anh cần suy nghĩ. Đừng đến nhà nữa.”
Tại một quán café yên tĩnh, tôi đang ngồi chỉnh lại proposal thì một người đàn ông ngồi xuống bàn đối diện. Tôi ngẩng đầu.
Anh ta cao, dáng dấp thư sinh, mặc áo sơ mi đơn giản nhưng khí chất điềm đạm.
“Xin lỗi, tôi có hẹn với cô Lâm Tịnh.” Giọng anh ta trầm, rõ ràng.
Tôi cau mày: “Tôi không nhớ có hẹn…”
Anh ta cười nhẹ, đặt danh thiếp lên bàn:
Thẩm Dịch – Luật sư đối tác, Tập đoàn Phong Dương.
Tôi sững người. Phong Dương là một trong những tập đoàn truyền thông lớn nhất khu vực, còn Thẩm Dịch… tôi từng nghe tên. Luật sư sắc sảo, thông minh và đặc biệt — không dễ bị thuyết phục.
“Anh tới tìm tôi vì gì?”
Thẩm Dịch dựa nhẹ vào ghế, ánh mắt quan sát tôi một cách không che giấu sự hứng thú.
“Tôi từng xem bản kế hoạch của cô từ ba năm trước. Hôm nay, tình cờ thấy tên cô trong cuộc họp đối tác, tôi quyết định gặp mặt. Tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác. Tập đoàn của tôi đang muốn triển khai một nhánh truyền thông mới. Tôi cần người có tư duy như cô.”
Tôi nhíu mày. “Tại sao lại là tôi?”
“Vì cô từng từ bỏ, nhưng quay lại không với tư cách nạn nhân mà là chiến binh. Tôi thích kiểu người như thế.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt thật kỹ. Trong mắt anh, tôi không thấy thương hại. Không thấy toan tính. Chỉ có sự công nhận.
“Vậy... tôi sẽ suy nghĩ.”
Anh gật đầu. “Tôi đợi. Nhưng đừng để lâu quá. Cơ hội không gõ cửa hai lần.”