Ba ngày sau buổi gặp mặt, tôi gửi email chính thức xác nhận hợp tác với Tập đoàn Phong Dương dưới tư cách cố vấn sáng tạo cho bộ phận truyền thông mới thành lập.
Ngay khi bấm “Send”, tôi thấy lòng nhẹ bẫng.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi không còn bị trói buộc trong danh xưng “vợ của Trần Dương” hay “con dâu nhà họ Trần”. Tôi là Lâm Tịnh — một cái tên đủ sức nặng để tự mình đứng vững.
Sáng hôm sau, tôi bước vào văn phòng ELITE trong ánh mắt khác lạ của nhiều người.
Một số gật đầu chào, một số lén xì xào. Tin tôi hợp tác với Thẩm Dịch lan nhanh như virus. Trong giới truyền thông, Thẩm Dịch không chỉ nổi tiếng vì tài năng, mà còn vì sự “khó tính tới mức khét tiếng” khi chọn cộng sự.
Và giờ, anh ấy chọn tôi.
Trưởng phòng Hương cũng không giấu được vẻ căng thẳng, dù ngoài mặt vẫn cố giữ nụ cười nhạt. Khi thấy tôi, cô ta gật đầu: “Chào chị Tịnh. Nghe nói chị sắp rời công ty?”
Tôi đáp bình thản: “Không hẳn. Tôi vẫn là cố vấn chiến lược cho ELITE trong dự án ReBirth. Nhưng cũng sẽ nhận thêm vai trò tại Phong Dương.”
Hương siết chặt tay. “Chị giỏi thật đấy. Vừa mới quay lại đã khiến người ta tranh nhau mời gọi.”
Tôi chỉ cười, không nói gì thêm. Sự khó chịu trong mắt cô ta khiến tôi hiểu — có người đang bắt đầu sợ sự trở lại của tôi.
Tối hôm đó, tôi nhận được cuộc gọi từ Thẩm Dịch.
“Ngày mai rảnh không?” Anh hỏi thẳng.
“Tôi có buổi họp nội bộ sáng sớm. Trưa thì rảnh.”
“Vậy gặp nhau lúc 12 giờ tại quán café trên tầng 36 tòa The Edge. Tôi muốn cho cô xem bản đề án.”
“Được.”
Ngắt máy, tôi nhìn đồng hồ.
Trái tim tôi không còn thắt lại mỗi khi có cuộc gọi. Nhịp sống của tôi dần trở nên gọn gàng, rành mạch. Không có sự hiện diện của Trần Dương – và càng không có những giọt nước mắt vì người đàn ông đó nữa.
Cùng thời điểm, tại nhà Trần Dương.
Anh ta vừa nhận tin công ty mẹ của ELITE – đối tác lớn của công ty anh – sắp ký hợp đồng chiến lược với Tập đoàn Phong Dương.
Và người đứng sau kế hoạch, không ai khác chính là Lâm Tịnh.
“Cái gì?” Trần Dương nhìn trợ lý, mặt tái mét.
“Dạ, đúng vậy anh. Chị Lâm Tịnh sẽ là người dẫn dắt chiến dịch ‘Định Vị Thương Hiệu Mới’ của Phong Dương. Tin nội bộ thôi, nhưng đã có xác nhận. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn kịch bản bị gạt khỏi danh sách ưu tiên…”
Trần Dương siết chặt tay. Đầu óc quay cuồng.
Vài tuần trước, Lâm Tịnh vẫn còn là người phụ nữ nhẫn nhịn ngồi chờ anh về mỗi đêm. Giờ cô đã có đủ ảnh hưởng để khiến công ty anh lao đao?
Không thể nào.
Anh lập tức gọi cho cô.
Chuông đổ một lúc rồi chuyển sang hộp thư thoại.
Tin nhắn anh gửi sau đó cũng chỉ hiện hai dấu tích xanh — không phản hồi.
Tối hôm đó, trong căn hộ nhỏ của An An, cô ta đang gọi video với một người đàn ông lạ, ánh mắt long lanh như thủy tinh.
“Anh nhớ giữ kín giúp em. Nếu chuyện em từng ký hợp đồng ‘bán hình ảnh’ cho sàn mạng trước đây bị lộ, em sẽ chết mất...”
Người đàn ông kia cười khẩy: “Em nghĩ anh rảnh đến mức làm không công à? Năm xưa anh giúp em xây dựng hình tượng 'ngọc nữ thanh thuần', giờ muốn xóa sạch quá khứ thì chi tiền đi.”
An An cắn môi, mắt rớm nước: “Em sẽ chuyển tiền. Nhưng anh đừng để Dương biết… Em phải giữ lấy anh ấy... Chỉ cần chị ta rời đi, thì em chắc chắn anh ấy sẽ quay về với em.”
Ngay khi tắt cuộc gọi, gương mặt cô ta thay đổi hẳn.
Lạnh lùng. Tính toán. Tham vọng.
“Lâm Tịnh… mày nghĩ chỉ vì mày có chút năng lực thì Dương sẽ quên tao sao? Đừng mơ.”
Trưa hôm sau, tôi có mặt đúng giờ tại quán café tầng 36.
Thẩm Dịch đã ngồi sẵn, laptop mở ra, một tách café đen nghi ngút khói bên cạnh. Ánh mắt anh dừng lại trên tôi vài giây khi tôi ngồi xuống – không giấu được vẻ đánh giá.
“Cô đến đúng giờ.”
“Tôi ghét trễ hẹn.” Tôi đáp, mở sổ tay.
Thẩm Dịch cười. “Tốt. Người có kỷ luật mới chơi được ván bài lớn.”
Sau đó, anh trình bày sơ bộ đề án “Dự án Tái Lập Thương Hiệu Xanh” – một chuỗi chiến dịch quảng bá toàn cầu cho sản phẩm thân thiện môi trường, liên kết với các tập đoàn lớn.
“Tôi muốn cô làm gương mặt đại diện truyền thông cho chiến dịch đầu tiên. Không phải chỉ làm chiến lược — mà là câu chuyện truyền cảm hứng thực sự. Một người phụ nữ từng gục ngã, nhưng đứng dậy mạnh mẽ, có lý tưởng, có tiếng nói.”
Tôi sững người vài giây. “Anh không sợ sẽ bị chỉ trích vì dùng câu chuyện cá nhân làm thương hiệu à?”
Thẩm Dịch nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm.
“Tôi tin những câu chuyện thật luôn có sức nặng hơn những thứ được tạo dựng.”
Tôi không trả lời ngay. Nhưng tim tôi khẽ rung lên.
Phải rồi. Tại sao phải sợ?
Tôi đã sống thật. Tôi đã vượt qua thật. Và giờ tôi xứng đáng được nghe tiếng vỗ tay vì chính bản thân mình — không phải vì là ai đó phía sau một người đàn ông nào nữa.