Chiều hôm đó, truyền thông đồng loạt đăng tải thông tin nóng:
“Cựu trưởng phòng PR của ELITE, Lâm Tịnh, chính thức trở thành đại diện truyền thông khu vực Đông Nam Á cho chiến dịch tái định vị thương hiệu xanh toàn cầu do Tập đoàn Phong Dương dẫn dắt.”
“Lâm Tịnh – Từ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ đến biểu tượng của sự hồi sinh.”
Mạng xã hội bùng nổ.
Bài phỏng vấn đầu tiên được đăng trên tạp chí kinh doanh hàng đầu: “Lâm Tịnh – Tôi không cần được cứu rỗi, tôi tự mình đứng dậy.”
Bên dưới là hình ảnh tôi trong bộ suit trắng, ánh mắt sắc sảo, tay cầm chiếc ly thủy tinh, không còn bóng dáng gì của một người vợ từng sống dưới cái bóng của người khác.
Điện thoại tôi rung liên tục. Tin nhắn chúc mừng, lời mời hợp tác, lời xin lỗi muộn màng – tất cả đổ về cùng lúc.
Tôi chỉ nhắn lại một người duy nhất.
Mẹ tôi.
“Con ổn rồi mẹ ạ. Thật sự ổn.”
Cùng lúc đó, tại công ty của Trần Dương, một cuộc họp khẩn cấp được mở ra.
Trợ lý run rẩy đưa báo cáo: “Tập đoàn Phong Dương chính thức loại công ty chúng ta khỏi danh sách đối tác truyền thông năm nay. Lý do là ‘định hướng thương hiệu không phù hợp với giá trị của chiến dịch’.”
Trần Dương siết chặt hồ sơ, cánh tay nổi gân xanh.
“Đừng nói với tôi là chuyện này liên quan đến Lâm Tịnh?”
Không ai dám trả lời.
Thật ra, họ đều biết – mọi thứ bắt đầu sụp đổ từ khi anh ta để Lâm Tịnh ra đi.
Tối hôm đó, Trần Dương đến tìm tôi.
Lần đầu tiên sau khi tôi rời khỏi ngôi nhà đó, anh ta đứng trước mặt tôi — không còn vẻ ngạo mạn thường ngày, mà là sự mệt mỏi và hoang mang.
Tôi nhìn anh ta qua lớp cửa kính quán café, bình thản như đang nhìn một người xa lạ.
“Em… có thể nói chuyện một chút không?” Anh ta cất tiếng, ánh mắt lạc lõng.
Tôi chậm rãi nhấp ngụm trà, không mời anh ta ngồi.
“Anh muốn nói chuyện gì? Về đứa con đã mất, hay về người bạn thanh mai trúc mã của anh?”
Trần Dương siết chặt tay. “Anh sai rồi, Tịnh. Anh biết. Nhưng… em có thể cho anh một cơ hội không? Chúng ta từng hạnh phúc mà…”
Tôi ngắt lời, giọng không chút dao động:
“Anh từng có tất cả – một người vợ hết lòng, một mái ấm, một đứa con. Nhưng anh ném tất cả chỉ để đổi lấy một tiếng cười của người khác. Bây giờ quay lại, anh nghĩ tôi là ai?”
Anh ta cúi mặt. Lần đầu tiên, Trần Dương không nói được gì.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng:
“Thứ tôi mất không thể lấy lại. Nhưng tôi cũng không cần anh phải trả lại nữa. Chúng ta – từ giờ là người dưng.”
Cùng lúc đó, trên một diễn đàn chuyên “bóc phốt” người nổi tiếng, một tài khoản bất ngờ đăng bài:
“Hotgirl học giỏi An An từng bán hình ảnh cá nhân trên nền tảng người lớn? Những đoạn clip quảng cáo ‘tẩy trắng’ bị bóc mẽ là dựng dựng.”
Dưới là ảnh chụp màn hình tin nhắn, bảng sao kê giao dịch cũ, và ảnh hậu trường chưa từng công bố.
An An lúc này đang ở spa, khi bị gọi điện thông báo thì mặt cô ta tái nhợt.
“Không thể nào… ai lại…”
Đối phương đáp lạnh tanh: “Chị à, chị có quá khứ thì nên sống khiêm tốn chút. Giờ PR lại hình tượng thanh cao làm gì cho bị vả mặt?”
Truyền thông bắt đầu bủa vây. Các bài viết tung hê cô ta năm nào giờ bị đào lại kèm nghi vấn “sống hai mặt”.
Hậu quả đến nhanh hơn cả dự đoán.
Thương hiệu cô ta đang làm đại diện ngưng hợp đồng. Một công ty truyền thông tuyên bố cắt hợp tác vô thời hạn.
Trong căn phòng kín, An An hét lên với Trần Dương – người cuối cùng còn bắt máy khi cô ta gọi:
“Anh phải tin em! Mấy cái đó là tin vịt! Em chưa từng làm gì sai cả! Tất cả là do chị ta, là do con Lâm Tịnh dựng chuyện bôi nhọ em!”
Trần Dương lúc này đã mệt mỏi đến mức không còn sức để nổi giận.
Anh nhìn An An qua màn hình điện thoại, cảm giác lồng ngực trống rỗng.
Anh mất Lâm Tịnh. Và giờ mất luôn hình ảnh đẹp đẽ anh từng vẽ ra về An An.
“An An… dừng lại đi. Anh… không còn gì để tin nữa.”
Còn tôi, tại văn phòng cao ốc Phong Dương, đang duyệt lại hợp đồng mới từ một thương hiệu mỹ phẩm châu Âu – họ muốn tôi làm người phát ngôn trong 3 năm tới, với mức đãi ngộ gấp 4 lần mức hiện tại.
Thẩm Dịch bước vào phòng, đặt nhẹ một tách café lên bàn.
“Cô đã sẵn sàng trở thành người dẫn đầu chưa?”
Tôi ngước nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh, tự tin:
“Tôi không cần sẵn sàng. Tôi đã là chính tôi – đủ rồi.”