Tầng 68 của Lục Thị không chỉ là nơi làm việc; nó là một pháo đài. Mật mã, cảm biến vân tay, và những ánh mắt dò xét của đội ngũ bảo an khiến An Hi cảm thấy mình đang tiến vào một kho chứa bí mật thay vì văn phòng. Từ bỏ sự ồn ào năng động của phòng Marketing để ngồi vào một bàn làm việc chỉ cách Tổng tài Lục Phong vài mét là một sự thay đổi chóng mặt, và cũng là một canh bạc nguy hiểm.
Bàn làm việc của An Hi – giờ đây được gọi là "Bàn Trợ lý Đặc biệt" – nằm ngay cạnh cửa ra vào văn phòng Tổng tài, một vị trí vừa tiện nghi vừa mang tính biểu tượng, nhưng cũng hoàn toàn bị cô lập. Thư ký Lâm đưa cho cô một thẻ truy cập mới, một chiếc điện thoại mã hóa, và một nụ cười gần như không tồn tại.
"Chức năng chính của cô là kiểm soát lịch trình và các cuộc gọi của Tổng tài, và đương nhiên là... đóng vai vợ," Lâm nói nhỏ, giọng khô khan. "Về phần 'trợ lý đặc biệt', cô chỉ cần đảm bảo không ai, kể cả Giám đốc cấp cao, dám làm phiền anh ấy khi không được phép. Cô là lá chắn."
An Hi gật đầu. Cô hiểu. Cô là tấm bình phong chống đạn, một chiếc chìa khóa vạn năng, và cũng là một cái bẫy.
Buổi sáng đầu tiên trôi qua trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Lục Phong làm việc trong phòng riêng, cánh cửa gỗ mun đóng kín. An Hi giải quyết các công việc hành chính cơ bản một cách nhanh chóng, nhưng tâm trí cô không hề nằm ở đó. Cô tháo chiếc nhẫn kim cương nặng trịch ra, cất vào ngăn kéo, và bắt đầu công việc thực sự: xâm nhập vào quá khứ.
Sử dụng quyền truy cập hệ thống tối cao mới, An Hi bắt đầu lần theo dấu vết của vụ án mười năm trước liên quan đến cha cô. Cô không tìm kiếm hồ sơ tài chính hay hợp đồng; cô tìm kiếm nhật ký truy cập server, nhật ký xóa tệp tin, và các bản sao lưu từ thời kỳ đó.
Hệ thống cũ của Lục Thị là một mê cung. Cô phải xử lý hàng terabyte dữ liệu, sử dụng các thuật toán truy vấn phức tạp để lọc ra những hành động bất thường. Cô phát hiện ra một điều đáng ngờ: một tài khoản quản trị viên đã thực hiện một loạt thao tác xóa tệp lớn vào đúng đêm xảy ra sự cố kỹ thuật của công ty con, và ngay sau đó, tài khoản này bị vô hiệu hóa.
An Hi cố gắng truy ngược địa chỉ IP của tài khoản đó. Bàn tay cô hơi run lên. Nếu cô tìm ra được người đứng sau tài khoản này, cô sẽ có được bằng chứng minh oan cho cha.
Đúng lúc cô đang tập trung cao độ, một bóng người đổ xuống bàn làm việc.
"Ồ, Trưởng phòng An Hi. Không, phải gọi là Phu nhân Lục Thị chứ nhỉ? Thật vinh dự cho chúng ta khi cô lại hạ mình xuống làm... thư ký," giọng nói mỉa mai, đầy ẩn ý vang lên.
An Hi ngước lên. Đó là Phó Tổng Lý Minh, người mà Lục Phong đã nghi ngờ. Lý Minh là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài niềm nở nhưng ánh mắt sắc bén và xảo quyệt. Ông ta là nhân vật quyền lực thứ hai tại Lục Thị, và là người đã công khai phản đối việc Lục Phong "hôn nhân chính trị" với An Hi.
An Hi lập tức thu nhỏ cửa sổ làm việc lại, trên màn hình chỉ còn lại một tài liệu giả về "Kế hoạch Quản lý Khách sạn Tổng tài." Cô mỉm cười, một nụ cười mà Thư ký Lâm đã dạy cô: lạnh lùng, xa cách, và đầy uy quyền.
"Chào Phó Tổng Lý. Tôi không 'hạ mình'. Tôi đang thực hiện công việc quản lý của mình ở cấp độ cao nhất. Nếu ông muốn gặp Lục Phong, ông cần phải đặt lịch hẹn thông qua tôi. Ông có lịch hẹn không?"
Lý Minh hơi nhíu mày, rõ ràng là bất ngờ trước sự tự tin và thái độ lạnh nhạt này. Ông ta đã quen với một An Hi thẳng thắn trong công việc, chứ không phải một "Phu nhân" biết che đậy và chặn cửa.
"Cô An Hi, cô nghĩ tôi là ai? Tôi là Phó Tổng, không cần phải đặt lịch. Tôi chỉ muốn cảnh báo cô, cô gái trẻ. Ở tầng này, mọi thứ đều là chính trị. Một người được đưa lên quá nhanh cũng có thể bị kéo xuống nhanh hơn. Hãy cẩn thận với những gì cô tìm kiếm, cô có thể tìm thấy những thứ không nên thấy."
An Hi vẫn giữ nụ cười. "Cảm ơn Phó Tổng đã cảnh báo. Nhưng tôi luôn tin rằng, khi mình có đủ năng lực, dù ở đâu, tôi cũng có thể tự bảo vệ mình. Và hiện tại, tôi có cả năng lực và... Tổng tài."
Cô nhấn mạnh từ "Tổng tài" một cách rất tự nhiên, đồng thời nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út (cô đã kịp đeo nó lại khi thấy bóng Lý Minh).
Lý Minh cười nhạt, nhưng ánh mắt ông ta lóe lên sự khó chịu rõ rệt. "Thật là một cô gái thú vị. Tôi sẽ gửi email cho cô về lịch làm việc." Ông ta quay lưng đi, nhưng An Hi biết, đó không phải là sự rút lui, đó là sự đánh giá lại đối thủ.
An Hi thở phào, sự căng thẳng làm cô đổ mồ hôi lạnh. Cô không chỉ phải đấu trí với Lý Minh trong công việc, mà còn phải diễn trước mặt ông ta mỗi ngày.
Buổi chiều, Lục Phong bước ra khỏi văn phòng. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, trông ít uy quyền hơn nhưng vẫn đầy sức hấp dẫn. Anh đứng cạnh bàn An Hi, nhìn cô đang gõ phím.
"Phó Tổng Lý đến tìm cô sáng nay. Cô đã xử lý tốt," anh nói, giọng mang theo sự đánh giá.
"Tôi đang làm công việc của một lá chắn. Nhưng vỏ bọc này sẽ không bền lâu nếu tôi cứ ngồi đây gõ văn bản giả tạo," An Hi thẳng thắn.
Lục Phong nhếch môi. "Vỏ bọc chỉ cần bền đến khi cô tìm thấy thứ cô muốn. Cô đã tìm thấy gì chưa?"
An Hi chần chừ một chút. Cô không muốn chia sẻ thông tin quá sớm, nhưng cô cần sự xác nhận từ Lục Phong. "Tôi đã tìm thấy tài khoản quản trị viên bị vô hiệu hóa ngay sau sự cố mười năm trước. Nó có liên quan đến việc xóa hàng loạt các báo cáo kiểm toán kỹ thuật. Tôi cần truy cập vào hệ thống giám sát camera nội bộ của phòng server cũ vào thời điểm đó để xác định người cuối cùng dùng tài khoản đó."
Lục Phong nhìn cô sâu hơn, một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh. "Tốc độ của cô nhanh hơn tôi nghĩ. Hệ thống camera cũ đã bị phá hủy, nhưng các bản sao lưu video thường được lưu trữ ở một máy chủ riêng. Rất ít người biết về nó. Tôi sẽ gửi cho cô mật mã truy cập vào máy chủ đó. Nhưng cô chỉ có một lần duy nhất. Nếu cô bị phát hiện đang truy cập, tôi sẽ không thể can thiệp được."
Anh lấy điện thoại ra, gõ nhanh một dãy ký tự, sau đó chuyển nó qua màn hình máy tính của An Hi. Dòng mật mã hiện ra: một chuỗi số và chữ cái ngẫu nhiên.
"Đừng lưu lại. Hãy ghi nhớ, và xóa ngay lập tức," Lục Phong lạnh lùng ra lệnh.
An Hi gật đầu. Cô cảm thấy sự tin tưởng không lời này nặng trĩu. Lục Phong đang giao cho cô một phần bí mật tối thượng của Lục Thị.
Sau khi Lục Phong quay vào phòng, An Hi lập tức bắt đầu truy cập vào máy chủ bí mật đó. Cô dùng mọi kỹ năng tin học đã học được để che giấu dấu vết. Máy chủ này rất cũ, dữ liệu được nén lại thành các tập tin khổng lồ. Việc tải về mất rất nhiều thời gian.
Trong lúc chờ đợi, An Hi nhận được một cuộc gọi lạ.
"Cô An Hi, chúng tôi là đội ngũ Marketing cũ của cô. Vụ án nội bộ bị can thiệp đã được điều tra lại. Ban Kiểm soát vừa phát hiện ra Giám đốc phòng Đối ngoại là người đã thay đổi dữ liệu. Ông ta đã bị sa thải. Dự án 'Aurora' của cô đã được phê duyệt lại, và Tổng tài chỉ thị cô sẽ là người trực tiếp điều hành nó, với quỹ độc lập."
An Hi ngây người. Lục Phong đã làm điều đó nhanh chóng đến mức nào? Chỉ trong vài ngày, cô đã được minh oan về công việc.
Nhưng khi cô nghĩ lại, cô nhận ra một điều kinh khủng.
Nếu vụ can thiệp dữ liệu đã được giải quyết nhanh chóng, thì việc Lục Phong yêu cầu cô chuyển lên tầng 68 không phải chỉ là để giải quyết vấn đề công việc. Nó là để cô an toàn và thuận tiện cho việc điều tra bí mật minh oan cho cha cô. Anh đã dùng quyền lực của mình để làm cho cuộc sống của cô ổn định, để cô có thể tập trung vào mục tiêu cá nhân.
An Hi cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp, không phải là tình yêu, mà là sự tôn trọng sâu sắc và một chút bối rối. Người đàn ông lạnh lùng này đang thực hiện giao dịch một cách hoàn hảo, thậm chí còn hào phóng hơn cô nghĩ.
Khi đồng hồ chỉ 20 giờ, An Hi vẫn ngồi đó, máy tính nóng ran. Cuối cùng, tệp video sao lưu camera server đã tải xong. Nó là một tệp video đen trắng, chất lượng thấp, đầy nhiễu.
An Hi mở video lên. Đó là cảnh quay trong phòng server tối tăm. Cô tua nhanh đến thời điểm mười năm trước, đúng lúc tài khoản quản trị viên kia hoạt động.
Một người đàn ông đeo khẩu trang đi vào phòng. Anh ta thao tác nhanh chóng trên máy chủ, sau đó rút ra một chiếc thẻ nhớ và rời đi. Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng An Hi nhìn thấy rõ ràng một dấu hiệu: một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, phiên bản giới hạn, có khắc chữ.
An Hi phóng to hình ảnh. Ký tự khắc trên đồng hồ mờ ảo, nhưng cô có thể nhận ra ba chữ cái đầu tiên: L. M. P.
L. M. P... Lý Minh. Phó Tổng Lý Minh.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại trên bàn Lục Phong vang lên. Anh bước ra khỏi phòng, nhướn mày nhìn cô.
"Cô vẫn ở đây sao? Cô có thể về rồi. Tôi có việc riêng."
An Hi ngước lên, tim cô đập như trống. Cô vừa tìm ra sự thật. Kẻ phá hoại dự án của cô, và kẻ đẩy cha cô vào vòng lao lý mười năm trước, rất có thể là cùng một người. Và đó chính là Phó Tổng Lý Minh – đối thủ lớn nhất của Lục Phong.
"Lục Phong," An Hi gọi, giọng cô căng thẳng, "Tôi đã tìm thấy... bằng chứng. Đó là Phó Tổng Lý Minh. Cả mười năm trước và bây giờ. Anh ấy chính là kẻ thao túng dữ liệu."
Lục Phong dừng lại. Anh không hề tỏ ra bất ngờ, chỉ là sự tĩnh lặng đáng sợ.
"Tôi biết. Cô đã xác nhận điều đó," anh nói, giọng nói lạnh lùng, dứt khoát.
"Anh biết sao? Anh biết mà vẫn... để tôi đối đầu với ông ta?" An Hi chất vấn, cảm thấy bị lợi dụng.
Lục Phong bước đến gần cô, nhìn thẳng vào mắt cô. "Nếu tôi nói ra, ông ta sẽ phủ nhận. Ông ta đã chờ đợi mười năm để lật đổ tôi. Nhưng nếu cô tìm thấy nó bằng chính quyền hạn của mình, đó mới là bằng chứng không thể chối cãi. Bây giờ, cô đã tìm thấy nó. Đừng nói với bất kỳ ai, kể cả Thư ký Lâm. Đây là nước cờ cuối cùng. Cô đã sẵn sàng tham chiến chưa, Phu nhân?"
Anh nhìn cô, không phải với ánh mắt Tổng tài, mà là ánh mắt của một đồng minh đang đứng trước chiến trường quyết định. An Hi nhìn lại anh, cảm nhận được sức nặng của trách nhiệm và sự nguy hiểm đang rình rập. Cô đã tiến sâu vào vũng bùn này hơn cô nghĩ.