tổng tài và nàng trưởng phòng

Chương 4: Hợp Tác Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoảnh khắc Lục Phong nhìn An Hi với ánh mắt của một đồng minh đang đứng trước chiến trường đã xóa nhòa mọi khoảng cách giữa họ. Họ không còn là Tổng tài và Trưởng phòng, cũng không phải vợ chồng giả. Họ là hai người trên cùng một chiến tuyến, chia sẻ chung một mục tiêu và một kẻ thù.

"Anh biết từ bao giờ?" An Hi hỏi, giọng cô đã dịu lại nhưng vẫn còn sự căng thẳng của người vừa phát hiện ra bí mật động trời.

Lục Phong không trả lời ngay. Anh bước vào phòng riêng, rót một ly nước lọc rồi quay lại. Anh đưa ly nước cho cô, một cử chỉ hiếm hoi của sự quan tâm, hoặc có lẽ chỉ là thói quen của người lãnh đạo luôn đảm bảo đồng đội trong trạng thái tốt nhất.

"Tôi bắt đầu nghi ngờ Lý Minh sáu tháng trước," Lục Phong trầm giọng. "Ông ta đã làm việc cho Lục Thị từ thời cha tôi, luôn ở vị trí thứ hai, và luôn nuôi dưỡng tham vọng. Vụ án dữ liệu của cô quá giống với vụ việc mười năm trước: cùng một cách thức xóa tệp, cùng một thủ đoạn che giấu dấu vết. Tôi biết có người đang cố ý làm hỏng dự án 'Aurora' để hạ uy tín của tôi trước hội đồng quản trị, giống như mười năm trước, có người đã cố ý hạ uy tín của công ty con Lục Thị. Khi cô đưa ra báo cáo, tôi biết cô chính là chìa khóa. Cô là người duy nhất có động lực và sự sắc sảo để đi đến tận cùng sự thật."

"Vậy việc anh cưới tôi... chỉ là một cái bẫy để dụ Lý Minh lộ mặt?" An Hi nhấp một ngụm nước, cảm thấy cổ họng khô khốc.

Lục Phong lắc đầu. "Không hẳn. Cuộc hôn nhân này là cần thiết để chống lại áp lực từ các trưởng bối trong gia tộc, những người ủng hộ Lý Minh. Ông ta muốn đẩy cô Tiêu Ái vào, sử dụng cuộc hôn nhân đó để kiểm soát tôi. Tôi cưới cô – một người ngoài không liên quan đến giới quyền lực – là cách tốt nhất để phá vỡ thế cờ của họ. Việc cô điều tra Lý Minh là một 'phần thưởng' bất ngờ cho cả hai chúng ta."

"Lợi dụng. Anh gọi đó là 'phần thưởng'," An Hi nói, giọng cô không có sự trách móc, chỉ là sự chấp nhận thực tế cay đắng.

"Trong thế giới này, mọi mối quan hệ đều dựa trên sự lợi dụng lẫn nhau, An Hi. Cô dùng quyền lực của tôi để minh oan cho cha, tôi dùng năng lực của cô để lật đổ kẻ thù nội bộ. Chúng ta là một liên minh hoàn hảo. Nhưng bây giờ, chúng ta phải hành động."

Lục Phong tiến đến bàn làm việc của mình, mở một chiếc hộp khóa mật mã và lấy ra một thiết bị lưu trữ nhỏ. "Bằng chứng phải được bảo vệ. Cô cần chuyển bản sao của tệp video và hình ảnh đồng hồ L. M. P vào đây. Sau đó, cô phải xóa sạch mọi dấu vết truy cập khỏi máy tính này và máy chủ."

An Hi nhanh chóng thực hiện. Cô biết Lục Phong hoàn toàn đúng. Nếu Lý Minh phát hiện cô đã tìm ra bằng chứng, mọi thứ sẽ sụp đổ. Khi cô xóa các tệp, cô cảm thấy sự căng thẳng tăng lên. Tên của cha cô, bí mật về cuộc đời ông, đang đặt cược vào chiếc USB nhỏ bé này.

"Bây giờ, kế hoạch tấn công," Lục Phong nói, giọng anh trở nên nghiêm nghị. "Hội đồng quản trị và các trưởng bối gia tộc đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp vào cuối tuần này. Họ sẽ chất vấn về cuộc hôn nhân của chúng ta, và Lý Minh sẽ sử dụng cơ hội này để làm mọi cách hạ bệ tôi, có thể bằng cách tấn công vào danh tiếng 'Phu nhân' mới của tôi."

"Ông ta sẽ làm gì?"

"Ông ta sẽ cố gắng khiến cô bối rối, khiến cô lộ ra những sơ hở về xuất thân và sự thiếu kinh nghiệm của mình. Cô phải chuẩn bị cho một cuộc thẩm vấn công khai. Nhưng đó cũng là cơ hội của chúng ta. Tôi sẽ dùng cuộc họp này để công bố bằng chứng về sự tham nhũng của ông ta mười năm trước."

An Hi nhíu mày. "Nhưng nếu anh công bố bằng chứng, Lý Minh sẽ phản công ngay lập tức bằng cách phủ nhận. Anh nói rằng họ sẽ không chấp nhận lời nói của anh."

"Chính xác. Vì vậy, người công bố bằng chứng không phải là tôi," Lục Phong nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh. "Cô sẽ là người công bố."

An Hi sững sờ. "Tôi? Tại sao?"

"Thứ nhất, bằng chứng đó là do cô tìm ra bằng chính quyền hạn truy cập của cô. Thứ hai, Lý Minh là kẻ đã hủy hoại cuộc đời cha cô. Sự công bố của cô, với tư cách là một người bị hại, sẽ có sức nặng về mặt cảm xúc và sự chính đáng hơn là lời tố cáo lạnh lùng của một Tổng tài. Thứ ba, cô là vợ tôi, bất kỳ sự tấn công nào vào cô cũng là tấn công vào Lục Thị và danh dự của tôi. Họ không thể dễ dàng gạt bỏ lời nói của cô."

An Hi cảm thấy vai mình nặng trĩu. Lục Phong đang giao cho cô vai trò nguy hiểm nhất. Cô sẽ phải đứng một mình trước hội đồng quản trị đầy rẫy cá mập.

"Anh muốn tôi phải làm gì?" cô hỏi, không hề nao núng.

"Cô cần chứng minh rằng, cô không chỉ là vợ giả, mà là một đồng minh chiến lược, một người có đủ tư chất để đứng cạnh Tổng tài. Và đêm nay, chúng ta phải tập luyện."

Phần còn lại của đêm đó, văn phòng Tổng tài trở thành một lớp học riêng. Lục Phong trở thành người thầy nghiêm khắc nhất của cô. Anh không dạy cô về công việc, anh dạy cô về quyền lực và sự lừa dối.

Anh đưa cô xem sơ đồ tổ chức gia tộc Lục Thị, chỉ ra ai là người ủng hộ Lý Minh, ai là người trung lập, và ai là người có thể bị lung lay.

"Giám đốc Vương: yếu điểm là tham vọng. Ông ta sẽ tấn công cô bằng câu hỏi về kinh nghiệm lãnh đạo. Cô phải trả lời rằng kinh nghiệm của cô nằm ở sự sáng tạo và khác biệt, điều mà Lục Thị đang thiếu," Lục Phong giải thích.

"Trưởng bối Lục Cẩn: là người giữ truyền thống. Ông ta sẽ tấn công cô bằng xuất thân. Cô phải tỏ ra tôn trọng, nhưng kiên quyết bảo vệ Lục Phong: 'Tôi không có gia thế, nhưng tôi có thể mang lại sự thay đổi mà Lục Thị cần. Tôi là người Lục Phong chọn, đó là bằng chứng duy nhất tôi cần.'"

Lục Phong ngồi đối diện cô, đóng vai từng nhân vật trong hội đồng. Anh chất vấn cô bằng những câu hỏi sắc bén, hiểm độc, không hề nhân nhượng.

"An Hi, cô nghĩ cô là ai mà dám ngồi vào vị trí này? Anh Lục Phong có biết rõ quá khứ đáng ngờ của cha cô không?" Lục Phong (trong vai Trưởng bối) tấn công.

An Hi chớp mắt. Cô biết đây là câu hỏi đau đớn nhất. Cô phải vượt qua nó.

"Thưa Trưởng bối," An Hi trả lời, giọng cô bình tĩnh, đôi mắt cô kiên định nhìn thẳng vào anh, "Lục Phong đã biết mọi thứ. Chúng tôi kết hôn không phải vì tiền tài hay quyền lực gia tộc, mà vì niềm tin. Anh ấy tin tôi. Tôi tin anh ấy. Và nếu như anh ấy không biết rõ về quá khứ của tôi, thì có lẽ anh ấy sẽ không chọn tôi làm người đồng hành để chống lại những thế lực đang muốn thao túng Lục Thị."

Lục Phong im lặng một lúc, sau đó gật đầu. "Tốt. Cô đã dùng sự thật để bao bọc lời nói dối. Đó là nghệ thuật."

Khoảnh khắc đó, khi ánh mắt họ giao nhau, An Hi cảm thấy một dòng chảy năng lượng kỳ lạ. Sự căng thẳng, sự nguy hiểm, và sự tin tưởng ngầm đang tạo nên một sự gắn kết không thể chối cãi.

Đến 3 giờ sáng, Lục Phong đứng dậy. Anh mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng rực. "Đủ rồi. Cô cần ngủ. Hãy nhớ, sự mệt mỏi sẽ làm lộ sơ hở."

An Hi cũng đứng dậy. Cô nhận ra rằng từ nãy đến giờ, họ đã ở rất gần nhau, chỉ cách một chiếc bàn làm việc, nhưng không hề có sự thân mật không cần thiết.

"Cảm ơn Tổng tài," An Hi nói, giọng cô đầy sự tôn trọng.

"Đừng gọi là Tổng tài. Khi chúng ta ở một mình, hãy gọi tôi là Lục Phong," anh nói. "Chúng ta là đối tác. Cần phải có sự hòa hợp nhất định."

An Hi gật đầu. "Vậy Lục Phong, anh có nghĩ chúng ta sẽ thành công không?"

Lục Phong nhìn cô, đôi mắt hổ phách của anh sâu thẳm. "Không có từ 'thất bại' trong từ điển của tôi. Nhưng chiến thắng này đòi hỏi sự đồng bộ hoàn hảo. Cô có thể tin tôi tuyệt đối không?"

An Hi không trả lời bằng lời. Cô đưa tay ra, hành động một cách bản năng, không chuyên nghiệp, nhưng chân thật nhất. Lục Phong nhìn bàn tay cô một lúc, sau đó chậm rãi đưa tay mình ra nắm lấy. Bàn tay anh to lớn, ấm áp và mạnh mẽ.

"Tôi tin anh. Vì mục tiêu của chúng ta là như nhau: phá hủy kẻ thù," An Hi nói.

Lục Phong siết nhẹ tay cô. Đó là khoảnh khắc giao ước được đóng dấu bằng sự hiểu ngầm, không phải bằng giấy tờ.

Sáng hôm sau, An Hi và Lục Phong cùng nhau đến biệt thự gia tộc.

An Hi bước vào cánh cửa lớn, cảm thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình lạnh buốt như băng, nhưng tâm trí cô lại nóng như lửa. Cô mặc một chiếc váy công sở thanh lịch, không quá lộng lẫy, nhưng đủ khí chất.

Phó Tổng Lý Minh đã ở đó, ngồi ở một góc phòng khách, thái độ thoải mái nhưng ánh mắt không rời khỏi An Hi.

Ngay khi Lục Phong và An Hi bước vào, Lý Minh đứng dậy, tiến đến chào hỏi. Ông ta không hỏi về công việc hay hôn nhân, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay An Hi.

"Ôi, Phu nhân An Hi. Chiếc nhẫn của cô đẹp thật đấy. Nhưng tôi có cảm giác cô đeo nó hơi không thoải mái. Phải chăng nó quá nặng so với một người phụ nữ chỉ quen cầm bút máy và chuột máy tính?" Lý Minh cười giả tạo, hàm ý hạ thấp xuất thân và công việc của cô.

An Hi không hề nao núng. Cô siết nhẹ tay Lục Phong, và Lục Phong đáp lại bằng một cái nắm tay vô hình.

"Chào Phó Tổng Lý," An Hi mỉm cười, ánh mắt cô sắc lạnh như lưỡi dao, "Nó nặng thật, nhưng đó là trọng trách. Phụ nữ chúng tôi không chỉ quen với bút máy, mà còn quen với việc giữ gìn và bảo vệ những thứ quý giá nhất. Tôi nghĩ, ở Lục Thị, thứ gì đáng giá đều phải được bảo vệ cẩn thận, không để bị thất lạc hoặc đánh tráo, đúng không, Phó Tổng?"

Cô nhấn mạnh từ "đánh tráo" và "thất lạc" một cách đầy ẩn ý. Lý Minh cứng họng, nụ cười trên môi ông ta tắt dần. Ông ta hiểu rằng, cô đã biết.

Lục Phong đứng bên cạnh, ánh mắt anh hơi cong lên, một nụ cười gần như không thể thấy. Anh biết, màn kịch đã bắt đầu.

Cuộc họp sắp bắt đầu, và cuộc chiến quyền lực khốc liệt nhất của Lục Thị đang chờ đợi. Lý Minh đang nhìn cô với sự cảnh giác cao độ. An Hi, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay, sẵn sàng bước vào cuộc chiến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×