tổng tài và nàng trưởng phòng

Chương 5: Bàn Cờ Sinh Tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp gia tộc Lục Thị mang vẻ cổ kính và nghiêm trang, đối lập hoàn toàn với sự hiện đại của tòa nhà văn phòng Tổng tài. Chiếc bàn gỗ sẫm màu hình oval, đủ chỗ cho mười lăm người, trở thành chiến trường không tiếng súng. Trưởng bối Lục Cẩn, người cao tuổi nhất và giữ vai trò Chủ tịch danh dự, ngồi ở vị trí đối diện Lục Phong. Bên cạnh ông là Phó Tổng Lý Minh, với khuôn mặt bình thản nhưng ánh mắt chứa đầy sự tự mãn đã bị An Hi khuấy động.

An Hi, trong vai trò "Phu nhân Tổng tài," ngồi bên cạnh Lục Phong. Cô cảm thấy sự lạnh lẽo của không khí, nơi mỗi ánh mắt, mỗi cử động đều mang một ý nghĩa chính trị. Đây không phải là cuộc họp bàn về lợi nhuận, đây là cuộc họp tranh giành quyền lực.

Lục Cẩn gõ nhẹ chiếc búa gỗ. "Mời Tổng tài Lục Phong bắt đầu. Chúng tôi muốn biết rõ ràng về cuộc hôn nhân đường đột này. Nó ảnh hưởng trực tiếp đến uy tín của Lục Thị và sự ổn định của gia tộc."

Lục Phong giữ vẻ mặt lạnh lùng thường thấy. "Cảm ơn Trưởng bối. Tôi đã kết hôn với An Hi vì một lý do duy nhất: Lục Thị cần sự ổn định và một tầm nhìn mới. An Hi là người phù hợp nhất để mang lại điều đó."

Lý Minh lập tức xen vào, giọng ông ta mang vẻ lo lắng giả tạo: "Xin lỗi Tổng tài. Chúng ta đều biết Lục Thị cần gì. Nhưng 'phù hợp nhất'? Với tất cả sự tôn trọng, cô An Hi trước đây chỉ là một Trưởng phòng. Cô ấy không có kinh nghiệm quản lý cấp cao, không có kinh nghiệm xã giao thượng lưu, và quan trọng nhất, không có nguồn lực gia tộc để hỗ trợ Tổng tài trong cuộc chiến thương trường khốc liệt này. Đây có phải là một quyết định vội vàng và cảm tính?"

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về An Hi. Đây là đòn tấn công đã được dự đoán trước.

An Hi đưa mắt nhìn Lục Phong, anh chỉ gật đầu nhẹ, ngụ ý: Đến lượt cô.

An Hi mỉm cười, một nụ cười điềm tĩnh, không kiêu căng nhưng đầy tự tin. "Chào các vị Trưởng bối và Giám đốc. Tôi xin phép được trả lời trực tiếp câu hỏi của Phó Tổng Lý Minh. Đúng, tôi chỉ là một Trưởng phòng Marketing. Tôi không có kinh nghiệm quản lý cấp cao tại Lục Thị, nhưng tôi đã có mười năm kinh nghiệm trong việc nhìn thấy những vấn đề tiềm ẩn mà người đứng trên thường bỏ qua."

Cô hơi dừng lại, ánh mắt sắc như dao găm của cô lướt qua Lý Minh. "Kinh nghiệm lãnh đạo không chỉ đến từ tuổi tác hay danh phận. Nó đến từ khả năng nhận diện những vấn đề đang làm suy yếu một tổ chức từ bên trong. Lục Thị không thiếu tiền tài hay quyền lực gia tộc, Lục Thị đang thiếu sự sạch sẽ và minh bạch nội bộ."

Lời nói này như một tia sét đánh xuống căn phòng. Lý Minh hơi dịch chuyển, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình thản.

Trưởng bối Lục Cẩn nhíu mày: "Phu nhân An Hi, cô đang nói gì? Lục Thị luôn là biểu tượng của sự minh bạch!"

"Thưa Trưởng bối," An Hi tiếp tục, giọng cô nâng lên một chút, đầy tôn trọng nhưng kiên quyết. "Tôi biết rõ về quá khứ của mình, và tôi cũng biết rõ về quá khứ của cha tôi. Mười năm trước, cha tôi đã bị buộc tội làm rò rỉ dữ liệu mật, gây thiệt hại nghiêm trọng cho một công ty con của Lục Thị. Đó là một vết nhơ. Nhưng tôi dám đứng đây hôm nay, không phải để rửa sạch vết nhơ, mà là để chứng minh rằng, đó là một vụ án oan. Và người đứng sau âm mưu đó vẫn đang tiếp tục thao túng Lục Thị."

Lý Minh đập mạnh tay xuống bàn, phá vỡ sự im lặng căng thẳng. "Thật là nực cười! Cô An Hi, cô muốn dùng câu chuyện cá nhân vô căn cứ của mình để làm mất thời gian của hội đồng sao? Cha cô đã bị kết tội, hồ sơ đã được niêm phong. Cô không có quyền lực hay bằng chứng để khơi lại chuyện này!"

"Chính vì ông nói tôi không có bằng chứng, nên tôi phải trình bày," An Hi đáp trả không hề chùn bước. "Tôi đã dùng quyền hạn Tổng tài giao cho, với tư cách là vợ anh ấy, để điều tra những vấn đề đang cản trở Tổng tài trong công việc. Tôi đã phát hiện ra một tài khoản quản trị viên đặc biệt, đã xóa các tệp báo cáo kỹ thuật quan trọng của công ty con mười năm trước, và gần đây đã cố gắng phá hoại dự án 'Aurora' của tôi."

Lục Phong ra hiệu cho Thư ký Lâm. Lâm bước tới, đặt một chiếc máy chiếu nhỏ lên bàn.

"Tổng tài đã ủy quyền cho Phu nhân An Hi trình bày bằng chứng do cô ấy tìm thấy," Lâm tuyên bố.

An Hi cắm chiếc USB nhỏ vào máy chiếu. Màn hình lớn phía sau cô sáng lên.

"Đây là nhật ký truy cập server vào đêm xảy ra sự cố mười năm trước," An Hi chỉ vào màn hình, nơi hiện lên dòng chữ 'Tài khoản: LMP. Xóa tệp thành công.' "Và đây là đoạn video sao lưu camera an ninh của phòng server cũ vào thời điểm đó."

Video mờ ảo chiếu cảnh một người đàn ông đeo khẩu trang.

"Người này đã truy cập vào hệ thống, xóa dữ liệu. Anh ta đã mang theo một chiếc đồng hồ đeo tay. Hãy nhìn vào đây, Trưởng bối," An Hi phóng to hình ảnh cổ tay người đàn ông. Dù mờ, ba ký tự khắc trên đồng hồ vẫn hiện rõ: L. M. P.

Lý Minh đứng phắt dậy, khuôn mặt ông ta tái nhợt. "Giả mạo! Tất cả đều là giả mạo! Lục Phong, anh đang dùng trò bẩn thỉu để hạ bệ tôi sao?"

"Tôi không cần phải giả mạo," Lục Phong lạnh lùng lên tiếng, giọng anh trầm ổn, đầy uy lực. "Bằng chứng này được tìm thấy bởi vợ tôi, trong quá trình cô ấy điều tra về kẻ đang cố gắng làm suy yếu quyền lực của tôi. Mọi hành động của Lý Minh từ mười năm trước đến nay, bao gồm việc ông ta cố gắng ngăn cản dự án 'Aurora', đều là nhằm mục đích phá hoại Lục Thị để tranh giành quyền lực."

Lý Minh cười điên dại: "Cái đồng hồ? Ai có thể chứng minh đó là của tôi? Lục Phong, anh không có gì ngoài một đoạn video mờ và sự thêu dệt của một cô gái trẻ hận thù!"

Đây là lúc Lục Phong tung đòn quyết định. Anh không nhìn Lý Minh, mà chỉ nhìn thẳng vào Trưởng bối Lục Cẩn.

"Thưa Trưởng bối, Lý Minh nói đúng. Đoạn video có thể bị nghi ngờ. Nhưng tôi có một bằng chứng khác, được tìm thấy trong quá trình kiểm toán ngầm của đội ngũ pháp lý độc lập mà tôi đã thuê từ sáu tháng trước. Đây là bản ghi âm cuộc trò chuyện giữa Phó Tổng Lý Minh và Giám đốc kỹ thuật bị sa thải, được ghi lại hai tuần trước."

Lục Phong bật thiết bị ghi âm. Giọng nói của Lý Minh vang lên rõ ràng trong phòng họp: "Tôi đã cảnh báo mày, phải xóa sạch mọi dấu vết truy cập cũ. Vụ mười năm trước phải im ỉm. Lục Phong đang nghi ngờ rồi. Phải đẩy con bé An Hi kia ra khỏi dự án ngay lập tức! Tao không muốn vết nhơ đó bị khơi lại."

Giọng nói của Lý Minh không thể chối cãi. Lý Minh sụp đổ, ông ta lảo đảo lùi lại. Cuộc họp trở nên hỗn loạn. Trưởng bối Lục Cẩn, người luôn giữ sự trung lập, giờ đây tỏ ra vô cùng tức giận.

"Lý Minh, ông đã phản bội gia tộc," Lục Cẩn tuyên bố.

Lục Phong đứng dậy, kết thúc cuộc chiến: "Hội đồng quản trị, tôi đã kiên nhẫn đủ lâu. Với bằng chứng này, Lý Minh sẽ bị đình chỉ ngay lập tức và phải đối mặt với cáo buộc hình sự vì tham nhũng và phá hoại tài sản công ty. Về cuộc hôn nhân của tôi, tôi hy vọng nó đã chứng minh được một điều: tôi không chỉ tìm kiếm một người vợ, tôi tìm kiếm một đồng minh có năng lực và sự trung thực tuyệt đối. An Hi là người đã giúp tôi bảo vệ Lục Thị khỏi mối đe dọa nội bộ."

Sự quyết đoán của Lục Phong, cùng với bằng chứng không thể chối cãi và sự dũng cảm của An Hi, đã dập tắt mọi lời phản đối. Các thành viên hội đồng quản trị khác nhanh chóng chuyển sang phe Lục Phong, tuyên bố đình chỉ Lý Minh.

Rời khỏi biệt thự gia tộc, An Hi và Lục Phong bước vào xe. An Hi cảm thấy rã rời, sự căng thẳng tích tụ suốt mấy ngày đã tan biến. Cô đã thành công. Danh dự của cha cô đã được minh oan, dù âm thầm. Kẻ thù của cô đã bị lật đổ.

Lục Phong nhìn cô, ánh mắt anh lần đầu tiên có sự ấm áp hiếm thấy.

"Cô đã làm rất tốt. Cô đã vượt qua mọi mong đợi của tôi," anh nói.

"Cảm ơn sự tin tưởng của anh. Tôi đã hoàn thành phần giao dịch của mình," An Hi đáp lại, giọng cô mệt mỏi. "Giờ đây, Lý Minh đã bị loại bỏ. Dự án của tôi đã được bảo vệ. Anh có còn cần tôi tiếp tục đóng vai Phu nhân nữa không?"

Lục Phong quay lại, ánh mắt anh trở nên phức tạp. "Hợp đồng vẫn còn hiệu lực. Lý Minh đã bị đình chỉ, nhưng gia tộc và Tiêu Ái sẽ không bỏ cuộc. Họ sẽ tìm cách lợi dụng sự vắng mặt của ông ta để công kích chúng ta. Vỏ bọc của chúng ta cần phải kéo dài cho đến khi tôi hoàn toàn củng cố được vị trí."

An Hi gật đầu. Cô hiểu. Trận chiến lớn nhất đã qua, nhưng cuộc chiến dai dẳng vẫn còn.

"Và một điều nữa, An Hi," Lục Phong nói, giọng anh trầm xuống, "Cô không chỉ giúp tôi lật đổ Lý Minh. Cô đã giúp tôi tìm lại niềm tin vào sự trung thực. Cảm ơn cô."

Khoảnh khắc đó, sự biết ơn chân thành trong lời nói của Lục Phong đã làm An Hi cảm thấy bối rối hơn bất kỳ cuộc đối đầu nào. Cô nhận ra rằng, đằng sau lớp vỏ Tổng tài lạnh lùng, anh cũng đang gánh vác một áp lực vô cùng lớn.

Khi họ về đến căn penthouse, An Hi gần như gục xuống vì mệt. Lục Phong không nói gì, chỉ rót cho cô một cốc trà ấm và đặt lên bàn.

"Hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai, cô sẽ trở lại với công việc Trưởng phòng Marketing đầy quyền lực của mình. Còn về vai diễn, chúng ta sẽ luyện tập lại," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn.

An Hi nhìn cốc trà. Trà không hề đắng, nó có vị thảo mộc nhẹ nhàng. Cô biết anh đã tự tay pha nó. Cử chỉ nhỏ bé này khiến bức tường phòng vệ trong cô lay động.

Cô đã bắt đầu bước vào cuộc sống của Tổng tài Lục Phong. Và cô cảm thấy, giao dịch giữa họ đang dần chuyển thành một sự gắn kết khó gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×