Sáng thứ Hai, ánh nắng rực rỡ chiếu qua lớp kính của Tòa nhà Lục Thị. An Hi bước ra khỏi thang máy Tổng tài tại tầng của phòng Marketing, cảm thấy như mình vừa bước ra khỏi một thế giới khác. Chiếc nhẫn kim cương nặng trịch vẫn ở trên tay cô, không còn là công cụ điều tra, mà là biểu tượng quyền lực mới.
Phòng Marketing, vốn là nơi An Hi thuộc về, giờ đây chào đón cô bằng một sự tĩnh lặng đến khó tin. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về cô. Không còn là sự tò mò hay nghi ngờ như trước, mà là sự kính nể và dè chừng tuyệt đối. Từ một Trưởng phòng bị nghi ngờ và suýt bị sa thải, cô trở thành 'Phu nhân Tổng tài' vừa lật đổ được Phó Tổng quyền lực nhất Lục Thị. Câu chuyện của cô đã lan truyền nhanh hơn bất kỳ chiến dịch marketing nào.
Giám đốc điều hành phòng Marketing, một người đàn ông trung niên từng tỏ ra lạnh nhạt với An Hi, lập tức đứng dậy, khuôn mặt tươi cười đầy nịnh nọt.
"Phu nhân... à, Trưởng phòng An Hi! Thật mừng vì cô đã trở lại! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho dự án 'Aurora' theo chỉ đạo mới của Tổng tài. Quỹ độc lập đã được phê duyệt và mọi nguồn lực đều sẵn sàng phục vụ cô."
An Hi gật đầu, sự kiêu hãnh của cô được kiềm chế bằng sự chuyên nghiệp. Cô biết, sự kính trọng này không dành cho 'An Hi', mà dành cho 'Vợ của Lục Phong'.
"Cảm ơn Giám đốc," cô nói, giọng cô lạnh lùng nhưng quyết đoán. "Tôi sẽ tổ chức cuộc họp đầu tiên về 'Aurora' vào chiều nay. Tôi cần tất cả các báo cáo về thị trường mục tiêu và các phân tích rủi ro trong vòng hai giờ. Không có chỗ cho sự chậm trễ hay lỗi sai. Dự án này là ưu tiên số một của Lục Thị."
Quyền lực mới đã thay đổi cách An Hi làm việc. Cô không còn phải chiến đấu để được lắng nghe; cô chỉ cần ra lệnh. Cô sử dụng quyền lực này một cách hiệu quả, không phải để trả thù, mà để đảm bảo 'Aurora' được thực hiện một cách hoàn hảo, như một sự khẳng định cuối cùng cho danh dự của cha cô và sự lựa chọn của Lục Phong.
Buổi chiều, cuộc họp về dự án 'Aurora' diễn ra căng thẳng. An Hi cắt bỏ những thủ tục rườm rà, tập trung thẳng vào chiến lược cốt lõi. Trong số các quản lý, có một vài người từng là tay chân cũ của Lý Minh, cố gắng đặt ra những câu hỏi khó và phân tích rủi ro quá mức nhằm làm chậm tiến độ.
"Thưa Trưởng phòng," một quản lý cấp cao lên tiếng, "việc thay đổi đối tác công nghệ vào phút chót là quá mạo hiểm. Chúng ta nên cân nhắc lại đối tác cũ, dù họ có liên quan đến Lý Minh, nhưng ít ra họ đã có kinh nghiệm."
"Kinh nghiệm phá hoại thì có," An Hi đáp trả gay gắt, không để lại chút kẽ hở nào. "Sự mạo hiểm lớn nhất là làm việc với những người không đáng tin. Tổng tài Lục Phong đã đích thân phê duyệt danh sách đối tác mới. Nếu có bất kỳ sự nghi ngờ nào về quyết định của Tổng tài, anh có thể gửi báo cáo trực tiếp lên tầng 68. Còn ở đây, chúng ta chỉ bàn về chiến lược thực hiện. Ai có vấn đề về chiến lược?"
Không ai dám lên tiếng nữa. An Hi đã sử dụng quyền lực của Lục Phong như một chiếc khiên và một thanh kiếm.
Sau cuộc họp, điện thoại riêng của An Hi rung lên. Đó là Lục Phong.
"Cô đã làm tốt trong cuộc họp," anh nói, giọng anh có một chút hài lòng. "Tôi nhận được báo cáo ngay lập tức. Quyền lực phải được sử dụng dứt khoát. Nhưng cô cần chuẩn bị cho cuộc chiến khó khăn hơn."
"Tiêu Ái?" An Hi đoán.
"Chính xác. Cô ấy đã có một bài phỏng vấn độc quyền trên tạp chí 'Thượng Lưu' sáng nay. Cô ấy nói về 'những giá trị truyền thống bị lãng quên' và 'sự bành trướng chóng vánh' của những người thiếu nền tảng trong giới thượng lưu. Đó là một đòn công kích trực tiếp vào cô, nhằm gây áp lực từ giới tinh hoa," Lục Phong giải thích.
"Anh muốn tôi phải làm gì?"
"Tối nay có buổi tiệc kỷ niệm của Tập đoàn Kỹ thuật Tinh Hoa. Tiêu Ái chắc chắn sẽ tham dự. Đây là cơ hội để chúng ta đáp trả bằng hình ảnh hoàn hảo nhất: một cặp vợ chồng quyền lực, yêu thương và không thể tách rời. Cô phải thể hiện sự gắn kết hơn bất kỳ lúc nào."
An Hi cảm thấy cổ họng khô khốc. Diễn kịch trước hội đồng quản trị là đấu trí, diễn kịch trước ống kính và giới thượng lưu là đấu cảm xúc.
"Tôi hiểu. Mấy giờ?"
"20 giờ. Tôi sẽ cho người chuẩn bị trang phục và thợ trang điểm tại căn penthouse. Cô không được phép để lộ một chút sơ hở nào. Đặc biệt là những ánh mắt xa cách."
20 giờ tối, An Hi bước ra từ phòng thay đồ của căn penthouse. Cô mặc một chiếc đầm dạ hội màu xanh sapphire, ôm sát eo và xẻ tà tinh tế, hoàn toàn khác với những bộ vest công sở. Cô không thường trang điểm đậm, nhưng tối nay, lớp trang điểm khéo léo cùng kiểu tóc búi cao khiến cô trông như một nữ thần băng giá kiêu sa và lộng lẫy.
Lục Phong đang đợi cô ở phòng khách. Anh mặc một bộ tuxedo đen cổ điển, lịch lãm và đầy uy quyền. Khi anh quay lại nhìn cô, ánh mắt anh có sự thay đổi rõ rệt. Không phải sự đánh giá, mà là sự tán thưởng chân thành.
"Cô... thật sự rất đẹp," anh nói, giọng anh trầm xuống, sự chuyên nghiệp thường thấy bị xao nhãng.
An Hi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp. "Cảm ơn Lục Phong. Anh cũng rất hợp với trang phục này."
"Nhẫn," Lục Phong nói, đưa tay ra. An Hi hiểu ý, cô đưa bàn tay có đeo nhẫn ra. Lục Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ngón tay anh chạm vào da thịt cô. "Từ giờ đến khi buổi tiệc kết thúc, cô không được rời xa tôi quá ba bước, và không được buông tay tôi trừ khi cần giao tiếp xã giao. Hãy nhớ, chúng ta là một."
Chiếc xe limousine sang trọng đưa họ đến địa điểm tiệc. Ngay khi họ bước xuống, hàng chục đèn flash từ phóng viên nhấp nháy liên tục.
Họ xuất hiện như một cặp đôi quyền lực nhất: Lục Phong lạnh lùng nhưng ánh mắt luôn hướng về An Hi, còn An Hi thì mỉm cười thanh lịch, giữ vẻ dịu dàng của một người vợ mới cưới.
Tiệc rượu là nơi giao lưu của giới tinh hoa. Lục Phong và An Hi nhanh chóng trở thành tâm điểm. Họ phải đối mặt với hàng loạt câu hỏi về "tình yêu bất ngờ" và "tương lai của Lục Thị." An Hi trả lời một cách thông minh, sử dụng những lời lẽ ngọt ngào về Lục Phong, nhưng vẫn cài cắm thông tin về tài năng của mình.
"Về công việc," An Hi khéo léo nói với một nhà đầu tư lớn, "tôi và Lục Phong có chung một tầm nhìn: minh bạch và đổi mới. Anh ấy lo phần chiến lược tổng thể, tôi mang đến sự đổi mới trong từng dự án nhỏ, như 'Aurora' chẳng hạn. Chúng tôi bổ sung cho nhau hoàn hảo."
Mọi người gật gù. Họ thấy rõ sự ăn ý trong lời nói, và cả trong những cái chạm nhẹ của Lục Phong vào eo An Hi, hay cái siết tay nhẹ nhàng của cô.
Đúng như dự đoán, Tiêu Ái xuất hiện. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, cố gắng thu hút sự chú ý. Cô ta là con gái của một đối tác lớn, có xuất thân cao quý, luôn coi Lục Phong là của mình.
Tiêu Ái tiến thẳng đến chỗ họ, vẻ mặt cô ta ngọt ngào như đường nhưng ánh mắt sắc như dao.
"Ôi, Lục Phong. Thật bất ngờ khi anh đưa 'cô ấy' đến đây. Chúc mừng hai người," Tiêu Ái nói, nhưng cô ta chỉ nhìn An Hi bằng ánh mắt khinh miệt. "Phu nhân Lục, cô quả là can đảm. Bước vào giới thượng lưu đột ngột như vậy cần rất nhiều dũng khí, đặc biệt là khi cô không có người quen nào để hướng dẫn. Cô có cần tôi giới thiệu cho cô vài người bạn không?"
Đây là đòn tấn công nhẹ nhàng nhưng hiệu quả: gợi nhắc về sự thiếu nền tảng của An Hi.
An Hi mỉm cười. "Cảm ơn cô Ái đã quan tâm. Nhưng Lục Phong đã hướng dẫn tôi rất kỹ. Tôi không cần quá nhiều bạn bè xã giao. Với tôi, chất lượng quan trọng hơn số lượng. Hơn nữa," An Hi nhẹ nhàng ngả đầu vào vai Lục Phong, hành động thân mật này khiến Lục Phong hơi khựng lại, nhưng anh nhanh chóng hoàn hảo ôm eo cô chặt hơn, "tôi có Lục Phong, thế là đủ. Chồng tôi là người thông minh nhất tôi từng gặp, và anh ấy là người cố vấn hoàn hảo nhất."
Tiêu Ái gần như nghiến răng. Sự thân mật tự nhiên đó đã phá vỡ sự kìm nén của cô ta.
"Thật cảm động," Tiêu Ái nói, giọng cô ta thay đổi, trở nên cay nghiệt hơn. "Nhưng tôi nghe nói, công việc của Lục Thị dạo này không được ổn định. Đặc biệt là những dự án đột phá như 'Aurora', vốn đã bị đình chỉ một lần. Phải chăng Lục Phong đang mạo hiểm quá mức với những quyết định cảm tính của mình?"
Tiêu Ái dùng từ "cảm tính" để nhắc đến việc Lục Phong cưới An Hi, và cũng là để nói đến việc anh phục hồi dự án của cô.
Lục Phong biết, anh không thể để An Hi một mình đối phó với đòn hiểm này. Anh siết chặt eo cô, đưa mặt lại gần tai cô, thì thầm một câu bằng tiếng Anh, giả vờ là một lời yêu thương riêng tư, nhưng mục đích là để cho Tiêu Ái thấy sự thân mật tuyệt đối của họ.
Sau đó, Lục Phong quay sang Tiêu Ái, ánh mắt anh lạnh như băng.
"Tiêu Ái, cô quan tâm quá nhiều đến công việc nội bộ của Lục Thị. Về dự án 'Aurora', tôi chỉ muốn nói rõ: nó được phục hồi và tài trợ độc lập bởi vì Trưởng phòng An Hi đã chứng minh được năng lực của mình, và cô ấy cũng đã giúp tôi loại bỏ được một kẻ phản bội đang phá hoại Lục Thị từ bên trong. Nếu cô có ý định gây ra bất kỳ sự hỗn loạn nào, tôi sẽ coi đó là hành động chống lại lợi ích của Lục Thị."
Lời cảnh báo của Lục Phong là một cú đánh mạnh vào Tiêu Ái. Anh công khai bảo vệ An Hi, và ngầm nhắc đến số phận của Lý Minh. Tiêu Ái hiểu rằng, cô ta không thể đấu tay đôi với Lục Phong.
Cô ta lùi lại một bước, ánh mắt đầy hằn học. "Lục Phong, anh sẽ phải hối hận vì đã tin tưởng một người không rõ nguồn gốc như cô ta."
Trong lúc Tiêu Ái tức giận bỏ đi, một bản nhạc du dương vang lên. Lục Phong quay sang An Hi, ánh mắt anh vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
"Tiêu Ái đã rút lui. Tạm thời." Anh nói, sau đó anh đưa tay ra. "Giờ là lúc củng cố vỏ bọc hoàn hảo."
"Khiêu vũ sao?" An Hi hỏi, cô không hề chuẩn bị cho việc này.
"Đúng vậy. Mọi người đều đang nhìn. Vợ chồng Tổng tài phải khiêu vũ," anh nói.
An Hi đặt tay lên vai anh. Cô cảm thấy sự ấm áp từ cơ thể anh lan tỏa qua lớp vải mỏng. Lục Phong đặt tay lên eo cô, kéo cô vào một khoảng cách thân mật.
An Hi là một người giỏi trong mọi công việc, nhưng cô không phải là người giỏi khiêu vũ. Cô cảm thấy hơi lúng túng.
"Thư giãn," Lục Phong thì thầm vào tai cô, hơi thở anh phả vào gáy cô, khiến cô rùng mình. "Tôi sẽ dẫn dắt. Cô chỉ cần làm theo nhịp điệu của tôi."
Họ bắt đầu di chuyển. Lục Phong dẫn dắt cô một cách hoàn hảo, từng bước chân đều đặn, mạnh mẽ và uyển chuyển. An Hi bắt đầu cảm nhận được sự hòa hợp kỳ lạ. Cảm giác quen thuộc này không đến từ sự lãng mạn, mà đến từ sự ăn ý tuyệt vời của hai đối tác hiểu nhau đến từng hơi thở.
Giây phút đó, An Hi nhìn lên Lục Phong. Dưới ánh đèn chùm lấp lánh, cô thấy không còn là Tổng tài lạnh lùng nữa, mà là một người đàn ông mạnh mẽ, đang dẫn dắt cuộc đời cô đi theo một nhịp điệu không thể đoán trước.
Bản nhạc kết thúc. Họ đứng gần nhau một cách đáng kinh ngạc. Mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng, ngưỡng mộ sự gắn kết hoàn hảo của họ.
Khi mọi người quay đi, An Hi vẫn chưa kịp rút tay khỏi vai anh.
"Chúng ta đã diễn tốt, phải không?" An Hi hỏi, cố gắng làm giọng mình bình thường nhất.
Lục Phong không trả lời ngay. Anh nhìn cô, ánh mắt anh hơi tối lại, sâu thẳm.
"Quá tốt," anh nói khẽ, giọng anh gần như là một lời thú nhận. Anh buông cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn giữ cô lại.
An Hi nhận ra, trong giây phút khiêu vũ, cô đã quên mất hợp đồng. Cô đã để cho Lục Phong dẫn dắt mình, không chỉ trong điệu nhảy, mà còn trong cảm xúc. Cảm giác an toàn, cảm giác được bảo vệ và cả sự hưng phấn của cuộc chiến đã làm mờ ranh giới của cô.
Khi trở về căn penthouse, sự tĩnh lặng của căn phòng làm tăng thêm sự bối rối giữa họ.
An Hi nhanh chóng bước vào phòng mình để thay đồ. Lục Phong gọi cô lại.
"An Hi, chúng ta cần nói chuyện."
An Hi quay lại, tim cô đập thình thịch. "Chuyện gì, Lục Phong?"
"Chuyện Tiêu Ái," anh nói, giọng anh trở lại vẻ Tổng tài lạnh lùng. "Cô ta sẽ không dừng lại. Cô ta đã liên hệ với các đối tác truyền thông cũ của Lý Minh. Cô ta sẽ cố gắng công khai hợp đồng của chúng ta. Nếu điều đó xảy ra, mọi thứ chúng ta xây dựng sẽ sụp đổ, và tôi sẽ mất vị trí."
"Vậy chúng ta phải làm gì? Kéo dài hợp đồng vô thời hạn sao?" An Hi hỏi.
"Không. Chúng ta phải hành động trước khi cô ta có cơ hội. Tôi cần cô chuyển đến phòng của tôi," Lục Phong tuyên bố, không hề chớp mắt. "Đây là yêu cầu của hợp đồng, nằm trong mục 'Hành động Thân mật cần thiết để củng cố vỏ bọc'."
An Hi sững sờ. "Ngủ chung phòng? Tôi không nghĩ đó là một phần của hợp đồng."
"Nó là phần cần thiết để đối phó với cuộc tấn công của Tiêu Ái. Nếu cô ta công khai hợp đồng, chúng ta phải có bằng chứng chứng minh chúng ta có một cuộc hôn nhân thực sự. Và một cặp vợ chồng thực sự không ngủ riêng. Cô phải chấp nhận điều này, An Hi. Đây là một nước cờ bắt buộc. Cô sẽ có căn phòng riêng của mình, nhưng nó phải là căn phòng cạnh phòng tôi, và chúng ta phải xuất hiện như một cặp vợ chồng hoàn hảo trước các nhân viên và quản gia. Cô không cần phải lo lắng về bất kỳ hành động xâm phạm nào. Tôi tôn trọng giao ước của chúng ta."
An Hi nhìn anh. Cô biết anh nói thật. Mọi hành động của anh đều có mục đích rõ ràng, lạnh lùng, và đầy tính toán. Nhưng cô cũng biết, cô đang đi vào vùng nguy hiểm nhất của hợp đồng này. Gần Lục Phong, cô không chỉ đối mặt với nguy cơ bị đối thủ làm tổn thương, mà còn đối mặt với nguy cơ bị chính trái tim mình phản bội.
"Được rồi, Lục Phong. Tôi đồng ý," An Hi nói, giọng cô kiên quyết. "Nhưng tôi có một điều kiện. Nếu tôi chuyển đến phòng anh, anh phải hoàn toàn tuân thủ giao ước 'Không thân mật' của chúng ta. Tôi không muốn sự ăn ý trên sàn nhảy lặp lại."
Lục Phong gật đầu. "Giao ước sẽ được tôn trọng. Nhưng cô cần nhớ, An Hi. Trong cuộc chiến này, sự thật duy nhất là sự lừa dối. Cô phải tập làm quen với nó."
Sáng hôm sau, phòng của An Hi đã được chuyển sang phòng bên cạnh Lục Phong, có cửa thông giữa hai phòng. Cô nhìn chiếc giường rộng lớn, lạnh lẽo của anh qua cánh cửa đang mở.