tổng tài và nàng trưởng phòng

Chương 7: Sự Thật Nơi Cánh Cửa Thông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa thông giữa phòng An Hi và phòng ngủ chính của Tổng tài Lục Phong được mở hé. Đó là một sự thỏa hiệp: không đóng hoàn toàn để tạo vẻ thân mật trước mắt quản gia và nhân viên, nhưng đủ hẹp để giữ lại ranh giới cá nhân mỏng manh. An Hi nhìn vào phòng Lục Phong, căn phòng rộng lớn được thiết kế tối giản với tông màu xám lạnh và đen tuyền, giống hệt tính cách của chủ nhân nó. Chiếc giường King size nằm ở trung tâm, lạnh lẽo và uy quyền.

Đêm đầu tiên trôi qua trong sự căng thẳng đến nghẹt thở. An Hi ngủ không yên. Cô cố gắng lý giải sự bối rối của mình: nỗi lo sợ về sự nghiệp, về Tiêu Ái, hay là sự gần gũi không mong muốn với người đàn ông nguy hiểm nhất cô từng biết.

Sáng sớm, An Hi bị đánh thức bởi một tiếng động lạ. Cô bước nhẹ về phía cánh cửa thông.

Lục Phong đang đứng trong phòng khách nhỏ cạnh phòng ngủ, không mặc áo vest mà chỉ mặc áo sơ mi đen đang cài cúc dở. Ánh sáng bình minh chiếu vào căn phòng làm nổi bật vóc dáng mạnh mẽ, săn chắc của anh. Anh đang thực hiện một nghi lễ buổi sáng không ai ngờ tới: Pha trà.

Anh không dùng máy pha cà phê tự động mà tỉ mỉ sử dụng ấm trà thủ công và lá trà xanh cao cấp. Sự tập trung cao độ của anh khi làm một công việc bình thường như vậy khiến An Hi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh làm một việc không liên quan đến công việc hay quyền lực.

Lục Phong dường như cảm nhận được ánh mắt của cô. Anh ngước lên, đôi mắt hổ phách giao nhau với cô qua khe cửa.

"Cô dậy rồi sao, Phu nhân?" anh hỏi, giọng anh trầm tĩnh, không có vẻ ngạc nhiên.

"Chào Lục Phong. Tôi... nghe thấy tiếng động," An Hi hơi lúng túng.

"Đó là tiếng nước sôi. Tôi quên không nói với cô. Tôi có thói quen dậy sớm và tự pha trà. Cô muốn một tách không?"

An Hi tiến vào phòng anh. "Tôi chưa từng nghĩ Tổng tài Lục Thị lại có một thói quen tỉ mỉ như vậy."

Lục Phong đưa cho cô một tách trà sứ trắng. "Ai cũng có một góc riêng, An Hi. Trà giúp tôi bình tĩnh trước khi bước vào chiến trường. Đây là 'Long Tỉnh' thượng hạng, cô nên thử."

An Hi nhấp một ngụm. Vị trà thanh mát, sảng khoái, xua tan đi sự mệt mỏi của đêm trước. "Nó ngon thật. Cảm ơn anh."

Khoảnh khắc đó, sự gần gũi bình thường này có vẻ còn nguy hiểm hơn bất kỳ màn diễn kịch nào. Họ không phải là đối tác bàn bạc chiến lược, họ là hai người ngồi đối diện nhau, thưởng thức trà dưới ánh bình minh.

"Tôi sẽ rời đi trong mười phút," Lục Phong nói, phá vỡ sự tĩnh lặng. "Cô có thể dùng bữa sáng và chuẩn bị. Nhớ rằng, từ giờ trở đi, chúng ta phải cùng nhau xuống sảnh ăn sáng, và xuất hiện cùng nhau tại thang máy Tổng tài."

An Hi gật đầu. "Tôi hiểu. Giờ diễn đã bắt đầu."

Trong khi Lục Phong thay đồ, An Hi tranh thủ dọn dẹp chút đồ cá nhân trong phòng mình. Cô bước qua cánh cửa thông, lần đầu tiên dạo quanh phòng Lục Phong khi anh vắng mặt.

Phòng làm việc riêng của anh ngăn nắp đến kinh ngạc. Trên bàn chỉ có một chiếc máy tính bảng và một cuốn sổ da. An Hi vô tình lướt qua giá sách. Cô không ngạc nhiên khi thấy những cuốn sách về tài chính, luật pháp quốc tế và chiến lược quân sự, nhưng cô bất ngờ khi thấy một góc nhỏ bị che khuất bởi một tập hồ sơ: một vài cuốn sách về Thiên văn học và một tập bản vẽ cũ.

Tò mò, An Hi nhẹ nhàng kéo tập bản vẽ ra.

Đó là những bản vẽ tay, phác thảo những chòm sao và thiên hà. Nét vẽ chi tiết, tinh xảo, thể hiện một niềm đam mê sâu sắc. Và ở trang cuối cùng, có một bản vẽ đặc biệt: đó là một ngôi sao được bao quanh bởi một vòng tròn tinh tế, và dưới đó, một cái tên được viết nhỏ: Aurora.

An Hi sững sờ. Dự án của cô, dự án mà Lục Phong đã phục hồi và bảo vệ một cách quyết liệt, không chỉ là một dự án kinh doanh. Nó là một cái tên, một giấc mơ cá nhân của anh.

Lục Phong bước ra từ phòng thay đồ. Anh đã mặc bộ vest xám than hoàn hảo, trở lại với vẻ Tổng tài lạnh lùng. Anh thấy An Hi đang đứng trước giá sách, tay cầm tập bản vẽ.

Sự lạnh lùng trên khuôn mặt Lục Phong tan biến, thay vào đó là một chút bối rối, gần như là xấu hổ.

"Đó là gì vậy?" anh hỏi, bước nhanh tới.

An Hi không giấu diếm. Cô đưa bản vẽ cho anh. "Đây là lý do anh ủng hộ dự án của tôi. 'Aurora' không phải chỉ là tên sản phẩm, đúng không? Nó là tên ngôi sao yêu thích của anh."

Lục Phong thở dài, thu lại sự bình tĩnh. Anh cầm lấy tập bản vẽ, nhìn vào nó một lúc, như thể nhìn vào một phần quá khứ đã bị chôn vùi.

"Đó là... sở thích thời thơ ấu," anh nói. "Khi tôi còn nhỏ, tôi muốn trở thành nhà thiên văn học. 'Aurora' là ngôi sao sáng nhất tôi từng vẽ. Cha tôi nói nó thật vô dụng. Sau đó, tôi phải học cách trở thành Tổng tài. Giấc mơ đó đã bị khóa lại."

"Nhưng anh đã đặt tên dự án công nghệ lớn nhất của Lục Thị là 'Aurora'," An Hi nhẹ nhàng nói. "Anh không khóa nó lại, anh đã biến nó thành hiện thực, theo cách của anh."

Lục Phong nhìn An Hi, ánh mắt anh đầy phức tạp. Cô đã chạm vào một điểm yếu mà anh chưa từng để lộ với bất kỳ ai.

"Đừng nói với ai về chuyện này. Đặc biệt là hội đồng quản trị," anh ra lệnh, giọng anh trở lại vẻ nghiêm khắc.

"Tôi hiểu. Đây là 'Bí mật của Lục Phong', không phải là bằng chứng trong hợp đồng," An Hi nói, mỉm cười. "Và cảm ơn anh, vì đã dùng 'Aurora' để minh oan cho tôi."

Bí mật nhỏ này tạo ra một sự gắn kết không lời giữa họ, một loại thân mật tinh thần vượt xa sự giả dối của cuộc hôn nhân.

Trong tuần đó, cuộc sống "vợ chồng" của họ trở nên hoàn hảo đến mức khiến các nhân viên ghen tị.

Họ cùng nhau đi làm, Lục Phong luôn mở cửa xe cho cô, và An Hi sẽ nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt cho anh. Mỗi bữa ăn sáng, họ ngồi đối diện nhau trong phòng ăn lộng lẫy, trao đổi về công việc, từ vẻ ngoài, trông họ như một cặp đôi quyền lực đang thảo luận về việc điều hành một đế chế.

Sự thể hiện này đã có hiệu quả. Những bài báo tiêu cực do Tiêu Ái hậu thuẫn bắt đầu giảm dần. Không ai còn tin vào tin đồn 'hợp đồng' khi thấy sự hòa hợp không thể giả mạo của họ trong mọi cử chỉ nhỏ.

Tuy nhiên, An Hi luôn giữ giao ước. Tối đến, sau khi Lục Phong đi tắm, cô sẽ khóa cửa phòng mình và đọc sách cho đến khi ngủ. Lục Phong cũng tôn trọng lời hứa, anh không bao giờ chạm vào cánh cửa thông, cũng không bao giờ vượt qua ranh giới vật lý.

Một đêm, An Hi bị đánh thức bởi tiếng lách cách nhẹ nhàng từ phía phòng Lục Phong. Cô tò mò mở hé cửa và thấy Lục Phong đang làm việc. Đèn bàn sáng, anh ngồi trước máy tính, nhưng không phải làm việc.

Anh đang cố gắng sửa một chiếc đồng hồ đeo tay cũ kỹ, chiếc đồng hồ bằng bạc đã bạc màu, có vẻ rất đơn giản. Chiếc đồng hồ không có bất kỳ ký hiệu thương hiệu đắt tiền nào.

"Anh không ngủ sao?" An Hi thì thầm hỏi.

Lục Phong ngước lên, anh không hề giật mình. "Tôi mắc chứng mất ngủ mãn tính. Tôi cần làm một việc gì đó yêu cầu sự tập trung tuyệt đối để làm dịu thần kinh."

"Đó là chiếc đồng hồ gì vậy?"

"Của cha tôi," anh nói, giọng anh có sự mềm mại hiếm thấy. "Ông ấy đưa cho tôi khi tôi mười tuổi. Nó không phải là hàng hiệu, nhưng nó luôn chạy đúng giờ. Tôi đã làm hỏng nó sau khi ông ấy qua đời, và tôi luôn cố gắng sửa nó."

An Hi cảm thấy sự đồng cảm dâng lên trong lòng. Cả hai đều có chung một vết thương: Cha. Cha của cô bị vu oan, còn cha của anh thì ra đi, để lại gánh nặng khổng lồ.

"Để tôi xem thử," An Hi đề nghị.

Lục Phong ngần ngừ một chút, nhưng sau đó anh đưa chiếc đồng hồ qua cho cô.

An Hi nhận lấy. Cô không phải thợ sửa đồng hồ, nhưng cô từng giúp cha mình sửa một số thiết bị điện tử nhỏ. Cô cẩn thận tháo phần nắp sau.

"Không có gì phức tạp. Chỉ là một bánh răng bị lệch nhẹ do va chạm mạnh," cô nói. Cô dùng một chiếc nhíp mỏng (vốn được dùng để tỉa chân mày mà cô luôn mang theo) và nhẹ nhàng đẩy bánh răng trở lại vị trí.

"Thử bật nó lên xem."

Lục Phong bật chiếc đồng hồ. Nó bắt đầu kêu "tích tắc, tích tắc" đều đặn. Chiếc đồng hồ đã sống lại.

Lục Phong nhìn chiếc đồng hồ, rồi nhìn An Hi. "Cô... cô đã sửa được nó. Cô thật sự rất giỏi."

An Hi mỉm cười. "Đây là kỹ năng của một 'Trưởng phòng Marketing' thiếu nền tảng. Tôi có thể sửa chữa những thứ bị hỏng."

Lục Phong lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt anh lúc này không còn sự tính toán hay quyền lực, chỉ có sự kinh ngạc và một chút biết ơn.

"Tôi nợ cô một ân huệ, An Hi," anh nói.

"Đó chỉ là một phần của giao ước, Lục Phong. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau," An Hi đáp, nhưng cô cảm thấy lời nói của mình không hoàn toàn đúng.

Trong sự tĩnh lặng của đêm, chiếc đồng hồ kêu tích tắc đều đặn, như đếm nhịp cho những cảm xúc đang lớn dần giữa họ, vượt ra ngoài mọi hợp đồng lạnh lùng.

An Hi biết, cuộc chiến bên ngoài vẫn tiếp diễn, nhưng cuộc chiến lớn nhất của cô giờ đây lại đang diễn ra ngay tại đây, trong căn penthouse này, bên cạnh người đàn ông vừa là Tổng tài, vừa là cậu bé cô đơn yêu thích thiên văn học.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×