tổng tài và nàng trưởng phòng

Chương 8: Chuyến Công Tác Tại Venice: Nước Cờ Lãng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai tuần sau cuộc đối đầu với Tiêu Ái và đêm sửa đồng hồ, Lục Phong thông báo về một chuyến công tác đột xuất tại Venice, Ý. Đây là một động thái chiến lược để chốt hợp đồng đối tác quan trọng cho dự án "Aurora" và cũng là cơ hội để củng cố vỏ bọc hoàn hảo của họ trước giới truyền thông quốc tế, tránh xa sự theo dõi sát sao của gia tộc.

"Chúng ta sẽ gặp gỡ Tập đoàn Visconti, một công ty công nghệ gia đình rất coi trọng tính truyền thống và sự ổn định. Họ muốn gặp gỡ 'Phu nhân' của tôi để đánh giá sự ổn định của Lục Thị thông qua gia đình Tổng tài," Lục Phong giải thích trong buổi họp chuẩn bị.

"Vậy là... chúng ta cần phải diễn kịch lãng mạn, theo phong cách Ý?" An Hi hỏi, cố gắng giấu đi sự bồn chồn.

"Chính xác. Không chỉ hoàn hảo về mặt công việc, mà còn phải hoàn hảo về mặt tình cảm," Lục Phong lạnh lùng ra lệnh. "Venice là thành phố lãng mạn. Cô cần phải diễn một người vợ đang trong tuần trăng mật muộn. Không có sự xa cách, không có sự nghi ngờ. Chỉ có tình yêu tuyệt đối."

An Hi cảm thấy áp lực. Diễn xuất trước hội đồng quản trị chỉ cần sự cứng rắn và logic; diễn xuất trước giới thượng lưu cần sự thanh lịch; còn diễn xuất tại Venice cần cảm xúc, điều cô khó làm giả nhất.

Chuyến bay xuyên lục địa kéo dài mười hai tiếng. Họ đi trên khoang hạng nhất riêng tư, nhưng Lục Phong vẫn duy trì khoảng cách chuyên nghiệp. Anh làm việc, cô đọc tài liệu về Visconti. Khoảng cách vật lý giữa họ chỉ là một chiếc bàn làm việc di động, nhưng khoảng cách tinh thần lại là cả một đại dương.

Tuy nhiên, vào khoảng giờ thứ mười, Lục Phong gác laptop. Anh nhìn An Hi, người đang nhíu mày tập trung vào một báo cáo tài chính.

"Cô đang làm sai mục đích của chuyến đi," anh nói.

An Hi ngẩng đầu. "Tôi đang cố gắng hiểu đối tác."

"Họ sẽ không ký hợp đồng vì báo cáo tài chính. Họ sẽ ký vì họ tin vào sự ổn định của Tổng tài," Lục Phong nói. "Và sự ổn định đó được thể hiện bằng cách cô thư giãn. Hãy quên đi công việc, ít nhất là cho đến sáng mai. Cô đang bị ám ảnh bởi việc phải chứng minh năng lực của mình."

An Hi im lặng. Lời nói của anh đánh trúng tâm lý cô. Cô vẫn đang cố gắng đấu tranh để khẳng định An Hi, chứ không phải 'Phu nhân Lục Phong'.

"Tôi không quen với việc thư giãn," cô thừa nhận.

"Vậy thì hãy học đi," Lục Phong đứng dậy. Anh lấy một chiếc tai nghe chống ồn và một chiếc bịt mắt lụa. "Ngủ đi. Tôi sẽ đảm bảo không ai làm phiền cô."

An Hi nhận lấy chúng. Cô cảm thấy sự quan tâm này không phải là một phần của hợp đồng, mà là sự lo lắng của một đồng đội đối với đồng đội. Lần đầu tiên, cô ngủ ngon trong suốt chuyến bay.

Khi họ đến Venice, thành phố của những con kênh và kiến trúc cổ kính, An Hi cảm thấy như bước vào một bộ phim lãng mạn. Họ ở tại một căn hộ áp mái nhìn ra Kênh Lớn.

Buổi tối đầu tiên, Lục Phong đưa cô đi ăn tối tại một nhà hàng bí mật. Họ không nói nhiều về công việc. Lục Phong kể về kiến trúc Byzantine, về lịch sử thương mại của Venice. Anh nói bằng chất giọng trầm ấm, khác hẳn với giọng điệu ra lệnh tại Lục Thị. An Hi lắng nghe, và cô nhận ra anh là một người có kiến thức sâu rộng, chứ không chỉ là một Tổng tài lạnh lùng.

"Lục Phong," An Hi nói khi họ dùng bữa tráng miệng, "anh là một người đàn ông phức tạp."

Lục Phong nhìn cô, ánh mắt anh hơi mỉm cười. "Cô cũng vậy, An Hi. Cô giống như một cuốn sách kinh tế bị khóa bằng mật mã tình cảm. Cô nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng cô cũng rất dễ bị tổn thương."

"Anh đang cố gắng phân tích tôi sao?" An Hi hỏi, giọng cô hơi bối rối.

"Không. Tôi đang cố gắng hiểu đối tác của mình, để buổi diễn của chúng ta hoàn hảo hơn," anh nói, nhưng ánh mắt anh lại chứa đựng nhiều điều hơn là sự chuyên nghiệp.

Ngày hôm sau là cuộc gặp gỡ chính thức với Ngài Leonardo Visconti. Cuộc họp diễn ra tại khu vườn riêng của biệt thự cổ. Visconti là một người đàn ông lớn tuổi, quý phái, ông ta dành phần lớn thời gian để quan sát sự tương tác của Lục Phong và An Hi, chứ không phải nghe về báo cáo tài chính.

Trong một khoảnh khắc, Visconti hỏi An Hi bằng tiếng Ý: "Phu nhân, tôi thấy ánh mắt Tổng tài Lục nhìn cô rất dịu dàng. Tình yêu của hai vị chắc hẳn rất sâu đậm. Điều gì ở Lục Phong đã chinh phục được trái tim cô?"

An Hi hiểu rằng, đây là câu hỏi kiểm tra cuối cùng. Cô phải trả lời bằng cảm xúc, không phải bằng logic.

Cô nhìn Lục Phong. Anh đang đứng cạnh cô, vẻ mặt căng thẳng. Anh đang chờ đợi cô diễn xuất.

"Thưa Ngài Visconti," An Hi trả lời bằng tiếng Anh, giọng cô chân thành đến kinh ngạc. "Lục Phong là người đàn ông rất lạnh lùng. Nhưng anh ấy có một trái tim ấm áp, chỉ dành cho những điều anh ấy tin tưởng. Anh ấy không chỉ nhìn thấy giá trị của tôi qua chức vụ hay gia thế; anh ấy nhìn thấy con người tôi. Anh ấy đã bảo vệ niềm tin và danh dự của tôi khi không ai tin tôi. Với tôi, đó là sự lãng mạn lớn nhất: được bảo vệ bởi một người đàn ông mạnh mẽ."

Lục Phong quay sang nhìn An Hi, ánh mắt anh có sự thay đổi rõ rệt. Lời nói của cô không hề giả tạo. Cô đang nói về sự thật, về cách anh đã bảo vệ cô khỏi Lý Minh. Cô đã biến sự thật trong hợp đồng thành sự thật trong tình yêu.

Visconti mỉm cười hài lòng. "Sự ổn định của một công ty nằm ở sự ổn định của người lãnh đạo. Tôi thấy ở hai vị sự tin tưởng tuyệt đối. Chúc mừng Tổng tài."

Thương vụ đã được chốt. Không phải vì số liệu, mà vì diễn xuất cảm xúc của họ.

Sau buổi ký kết, Lục Phong quyết định kéo dài chuyến đi thêm một ngày.

"Để ăn mừng chiến thắng," anh nói. "Và để củng cố thêm vỏ bọc. Truyền thông quốc tế sẽ theo dõi chúng ta."

Buổi chiều, họ đi thuyền gondola trên những con kênh nhỏ, dưới những cây cầu đá cổ kính. Lục Phong đã đặt một chiếc thuyền riêng, với người lái gondola không hát, tạo không gian yên tĩnh.

An Hi ngồi đối diện anh. Cô mặc một chiếc váy mùa hè đơn giản, mái tóc buông xõa.

"Chúng ta đã thành công. Dự án 'Aurora' đã có đối tác lớn. Cha tôi đã được minh oan, dù chỉ là trong nội bộ," An Hi nói.

Lục Phong gật đầu, vẻ mặt anh thả lỏng hơn bao giờ hết. "Cô đã học cách diễn xuất rất nhanh, An Hi. Đến mức đôi khi tôi cũng quên mất đây là một hợp đồng."

An Hi cảm thấy trái tim mình thắt lại. "Đó là nghề của tôi. Diễn xuất hoàn hảo."

"Không phải đâu," Lục Phong phủ nhận. "Khi cô nhìn tôi và nói về sự bảo vệ, đó là sự thật. Tôi có thể cảm nhận được điều đó."

Anh tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Chiếc thuyền lướt nhẹ trên mặt nước.

"An Hi," anh nói, giọng anh trầm khẽ. "Tôi muốn biết một điều. Nếu không có hợp đồng này, nếu tôi không phải là Tổng tài Lục Phong, liệu cô có..."

Đột nhiên, chiếc thuyền rung nhẹ khi lướt qua một khúc cua hẹp. Lục Phong mất thăng bằng, và trong phản xạ, anh nắm lấy tay An Hi để giữ lại. Anh kéo cô về phía mình, và khoảnh khắc tiếp theo, cô thấy mình nằm gọn trong vòng tay anh.

Khoảnh khắc bất ngờ đó kéo dài. An Hi có thể ngửi thấy mùi bạc hà và gỗ đàn hương từ áo sơ mi của anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh.

"Tôi... xin lỗi," Lục Phong nói, giọng anh đầy bối rối, buông cô ra ngay lập tức, nhưng ánh mắt anh vẫn giữ lại sự kinh ngạc và một chút tiếc nuối.

"Không sao," An Hi thở dốc. Cô đứng dậy, cố gắng sắp xếp lại trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Câu hỏi của Lục Phong đã bị cắt ngang. Nhưng An Hi biết câu trả lời đang trôi nổi giữa họ, rõ ràng như ánh nắng vàng trên mặt nước.

Buổi tối, họ dùng bữa tối cuối cùng tại Venice, nhưng không khí đã thay đổi. Sự thân mật vô tình trên chiếc thuyền đã làm hỏng sự chuyên nghiệp của họ.

"Sáng mai, chúng ta sẽ quay lại," Lục Phong nói, giọng anh lạnh lùng trở lại. "Khi về Lục Thị, chúng ta phải trở lại vai Tổng tài và Trưởng phòng, đồng thời là vợ chồng giả hoàn hảo. Không có chỗ cho sự xao nhãng."

An Hi gật đầu. Cô biết anh đang cố gắng tự nhắc nhở mình về giao ước, cũng như cô.

Khi trở về căn hộ, Lục Phong đi thẳng vào phòng tắm. An Hi đứng trước gương, nhìn vào chiếc nhẫn. Cô không còn thấy đó là chiếc khiên hay vũ khí. Nó là một chiếc còng tay, trói buộc cô vào một tình huống ngày càng phức tạp: cô đang dần yêu người đàn ông trong hợp đồng.

Cô đi ngủ trong sự giằng xé. Lần đầu tiên, cô không khóa cửa phòng mình, và cô biết Lục Phong cũng nhận ra điều đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×