tổng tài, xin nhẹ nhàng thương em

Chương 6: Ánh mắt lạ lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư tại Tống Khải Group bắt đầu như mọi ngày, nhưng với Lê Thanh Hà, cô có thể cảm nhận một sự thay đổi tinh tế trong ánh mắt của tổng tài. Hôm nay, anh dường như để ý cô nhiều hơn, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng, kiêu ngạo như thường lệ.

Hà bước vào văn phòng, tay cầm cốc cà phê còn hơi nóng. Cô vừa đặt chân đến bàn làm việc thì nhìn thấy Tống Khải đang đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo màn hình máy tính. Khi anh quay sang, ánh mắt thoáng chút khác thường, như nhìn thấu cô, khiến tim Hà đập nhanh một nhịp.

“Anh đang… chú ý đến mình sao?” cô thầm nghĩ, vừa hứng thú vừa lo lắng.

Khoảnh khắc ánh mắt lạ lùng

Trong lúc Hà đang sắp xếp hồ sơ, Tống Khải đi qua bàn cô, giọng lạnh:

“Cô đã chuẩn bị xong báo cáo cho cuộc họp buổi sáng chưa?”

“Vâng… thưa anh, em đã kiểm tra và sắp xếp xong tất cả,” cô đáp, giọng hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh.

Anh dừng lại, ánh mắt dừng trên cô lâu hơn bình thường, nhìn kỹ từng cử chỉ, từng nét mặt. Hà cảm giác một luồng nhiệt lạ lùng chạy qua người, vừa sợ vừa háo hức.

“Cô làm việc nhanh và tỉ mỉ. Không tệ,” anh nói, giọng vẫn lạnh, nhưng lần đầu tiên có một tông nhẹ, khác hẳn với bình thường, khiến Hà bất giác mỉm cười trong lòng.

Nhưng ngay lập tức, anh quay đi, giữ khoảng cách, như thể muốn ẩn giấu cảm xúc. Điều này khiến cô vừa tò mò vừa… bối rối.

Sự chú ý bất ngờ

Buổi trưa, khi các đồng nghiệp nghỉ ngơi, Hà chuẩn bị giấy tờ và hồ sơ cho buổi họp chiều. Bỗng điện thoại của cô reo lên, là thông báo từ tổng tài:

“Lấy chồng bàn giúp tôi kiểm tra tệp hợp đồng mới. Chỉ cần cô xác nhận các chi tiết trước khi gửi đi.”

Hà hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng cảm thấy một tín hiệu riêng biệt từ anh, khác với các yêu cầu thông thường. Đây là lần đầu tiên công việc mà cô nhận được từ anh mang theo sự tin tưởng đặc biệt, không chỉ là nhiệm vụ thông thường.

Cô cúi đầu làm việc, nhưng đôi mắt vẫn thoáng liếc lên anh từ xa. Anh đứng đó, trên hành lang dài, ánh mắt lướt qua, như muốn chắc chắn rằng cô đang thực sự tập trung và đáng tin cậy.

Hà thầm nghĩ: “Anh không nói ra, nhưng lần này… tôi cảm nhận được anh đang nhìn mình theo một cách khác. Thật kỳ lạ nhưng cũng vui lắm.”

Khoảng cách tinh tế

Buổi chiều, khi chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng, Tống Khải bước vào phòng, nhìn từng người, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Hà. Anh nói:

“Báo cáo này… cô kiểm tra kỹ chưa?”

“Vâng… thưa anh, em đã kiểm tra nhiều lần, đảm bảo không sai sót,” Hà đáp, giọng vững hơn, tự tin hơn sau những ngày thử thách.

Anh nhíu mày, nhưng lần này không phải ánh mắt sắc lạnh thường thấy, mà là sự chú ý tỉ mỉ, cẩn trọng, khiến cô cảm nhận được sự tin tưởng và quan tâm âm thầm.

Tuy nhiên, anh vẫn giữ khoảng cách, không hề để lộ cảm xúc rõ ràng:

“Tốt. Nhưng tôi vẫn sẽ kiểm tra lại trước khi gửi đi. Không phải vì tôi nghi ngờ cô, mà vì đây là hợp đồng quan trọng.”

Hà gật đầu, cảm giác vừa hài lòng vừa tiếc nuối. Cô tự nhủ: “Anh vẫn giữ khoảng cách, nhưng ít nhất, hôm nay anh để tôi thấy… mình quan trọng với anh một chút.”

Tình huống hài hước xen lẫn căng thẳng

Khi Hà vừa sắp xếp tài liệu, một đồng nghiệp nữ, Mai Lan, tiến lại gần, nở nụ cười mỉa mai:

“Nhìn cô và tổng tài hôm nay… có vẻ hai người gần nhau lắm nhỉ, mỹ nhân?”

Hà đỏ mặt, vội trả lời:

“Chỉ là công việc thôi.”

Mai Lan nhếch môi, liếc nhìn Tống Khải từ xa, rồi quay sang Hà:

“Cứ từ từ, tôi sẽ xem cô giữ được bao lâu.”

Hà cười khẽ, nhưng trong lòng hiểu rằng công việc vẫn là ưu tiên, còn ánh mắt lạ lùng của tổng tài là điều không thể bỏ qua.

Những khoảnh khắc bất ngờ

Khi buổi chiều gần kết thúc, Tống Khải bước lại bàn Hà, giọng vẫn trầm:

“Tôi sẽ tham gia cuộc họp trực tuyến với đối tác, nhưng muốn cô ở đây, chuẩn bị hồ sơ và báo cáo chi tiết. Nếu cần, tôi sẽ yêu cầu cô trực tiếp báo cáo cho tôi.”

Hà hơi ngạc nhiên, nhưng cảm thấy hứng thú lạ thường. Đây là lần đầu tiên cô được đứng gần anh trong một tình huống quan trọng, không chỉ là thực hiện mệnh lệnh mà còn là cơ hội để chứng minh năng lực.

Trong suốt buổi họp, cô đứng bên cạnh, dõi theo từng hành động của anh, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau. Tống Khải vẫn lạnh lùng, nhưng mỗi khi cô trao báo cáo, anh nhìn cô lâu hơn bình thường, như muốn ghi nhớ và đánh giá năng lực cô.

Hà thầm nghĩ: “Anh vẫn giữ khoảng cách, nhưng sao hôm nay… ánh mắt anh lại đặc biệt như thế?”

Kết thúc ngày làm việc

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người rút lui, chỉ còn Hà và Tống Khải. Anh đứng bên bàn, nhìn cô, ánh mắt thoáng chút mềm mại nhưng vẫn lạnh lùng:

“Ngày hôm nay, cô làm tốt. Tôi hài lòng với năng lực của cô. Nhưng… đừng để cảm xúc can thiệp vào công việc. Tôi cần cô giữ sự chuyên nghiệp tuyệt đối.”

Hà gật đầu, trong lòng vừa hạnh phúc vừa trầm lặng. Đây là lần đầu tiên tổng tài để lộ sự chú ý đặc biệt dành cho cô, dù vẫn giữ khoảng cách.

Cô thầm nghĩ: “Anh vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng hôm nay… tôi cảm nhận được một điều gì đó khác. Một chút tin tưởng, một chút quan tâm, và… có lẽ là một mầm mống tình cảm.”

Khi rời văn phòng, Hà nhìn ra khung cửa kính, ánh chiều chiếu xuống thành phố, và trong lòng cô ngập tràn sự kỳ vọng và tò mò. Từ hôm nay, ánh mắt lạ lùng của tổng tài sẽ là điều khiến cô vừa áp lực vừa háo hức, mở ra một bước ngoặt mới trong mối quan hệ giữa họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×