trà xanh đội lốt anh em tốt

Chương 3: Trà Xanh Đội Lốt Anh Em Tốt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi cứ nghĩ sau buổi gặp tại quán rooftop, Ngọc Anh sẽ tự biết đường mà rút lui, hoặc ít ra là im lặng mà sống nốt những ngày cuối cùng ở công ty. Nhưng không. Đúng như bản chất của những kẻ giỏi diễn, cô ta không chấp nhận làm vai phụ bị loại sớm.

Tôi phát hiện điều đó vào một buổi chiều mưa.

Trên đường đến đón Chiêu Nam, tôi nhận được cuộc gọi từ Loan – cô bạn thân cũng là trưởng phòng Nhân sự của công ty chồng tôi.

Giọng Loan gấp gáp:

— “Nó nộp đơn rút lại đơn nghỉ rồi! Lý do: bị ép buộc, bắt nạt. Còn viết hẳn đơn tố cáo chị với ban giám đốc, nói chị lợi dụng quyền lực để chèn ép nhân viên.”

Tôi phanh xe bên lề đường, lặng người mất vài giây.

— “Tôi chèn ép? Trò này hơi cũ rồi nhỉ.”

Loan nói tiếp:

— “Chưa hết. Nó còn nhờ vài người trong công ty viết phản hồi tích cực về mình. Những người này toàn là đàn ông độc thân, hoặc sếp phó mới vào chưa rõ nội tình. Khen nó ‘năng động, nhiệt tình, thân thiện’… Còn có tin đồn cô ta đang tìm cách tiếp cận phó giám đốc điều hành nữa.”

Tôi bật cười khẽ. Đúng là kẻ không biết xấu hổ thì không biết giới hạn.

Nhưng tôi cũng không ngạc nhiên.

Bởi vì trà xanh đích thực không bao giờ hoạt động một mình. Nó luôn kéo bè kết cánh, bám vào người có quyền – để leo, để bò, và nếu có thể thì cắn ngược lại chính thất.

**

Tối hôm đó, tôi không nói gì với Chiêu Nam. Tôi muốn xem anh sẽ làm gì.

Nhưng anh im lặng.

Không nhắc gì đến Ngọc Anh, không kể về những chuyện đang xảy ra trong công ty. Thái độ này khiến tôi cảnh giác hơn cả lời thú tội.

Vì một người đàn ông trung thực sẽ chọn đối diện. Còn một người yếu lòng sẽ chọn né tránh — và hy vọng vợ không hỏi.

Tôi không hỏi. Thay vào đó, tôi bắt đầu thu thập thêm thông tin.

Tôi bí mật liên hệ với vài nhân viên nữ cũ từng làm việc chung với Ngọc Anh ở công ty cũ. Một người tên Huyền nói thẳng:

“Con nhỏ đó á? Nó chuyên ‘thả thính chiến thuật’. Lúc đầu ngây thơ, chăm chỉ, rồi bắt đầu kêu cô đơn, hay buồn, thích nói chuyện đêm. Cuối cùng thì chui vào lòng sếp lúc nào không ai hay.”

Một người khác gửi cho tôi ảnh chụp màn hình cuộc hội thoại cũ — nơi Ngọc Anh tự khoe từng khiến vợ sếp nổi cơn ghen, "mà ông sếp vẫn bênh em, chị thấy em giỏi chưa?"

Tôi thấy rõ rồi.

Không chỉ là trà xanh. Cô ta là con đỉa biết bám hơi tiền và quyền lực. Mục tiêu không phải tình cảm — mà là vị trí và ảnh hưởng trong hệ thống quyền lực đàn ông.

Và lần này, mục tiêu của cô ta không còn là Chiêu Nam.

Mà là Phó giám đốc điều hành mới: anh Khánh – một người đàn ông độc thân, tài giỏi, và... không mấy thân thiện với phụ nữ.

Tôi biết điều này vì Khánh chính là em họ xa của tôi, từng bị phản bội bởi một “trà sữa” có mùi y chang Ngọc Anh.

**

Một tuần sau, tôi tình cờ – theo đúng nghĩa cố ý – sắp xếp một bữa ăn có mặt cả Khánh và Chiêu Nam. Bữa ăn ba người. Tôi đóng vai người vợ hiền, nhưng từng lời từng câu đều gài ngầm sát thương.

Khánh nhấp ly vang, mắt liếc sang Chiêu Nam:

— “Ngọc Anh ấy à? Cô ta đang tìm cách tiếp cận tôi. Nhưng tôi không thích kiểu phụ nữ ánh mắt biết tính toán.”

Tôi mỉm cười:

— “Loại đó không yêu ai cả. Chỉ yêu bản thân và những gì người khác có thể mang lại cho cô ta.”

Chiêu Nam im lặng.

Tôi quay sang Khánh:

— “Nếu anh cần danh sách những ai từng bị cô ta ‘thân thiện quá đà’, em có thể gửi. Không ít đâu.”

Khánh gật đầu, không cười.

**

Tối về, Chiêu Nam cuối cùng cũng mở miệng:

— “Anh không ngờ cô ta lại... biến chất vậy.”

Tôi đứng dậy, khoanh tay, nhìn anh:

— “Không. Cô ta không ‘biến chất’. Cô ta vốn đã như vậy, chỉ là anh chưa bao giờ thật sự nhìn.”

Anh cúi đầu.

Tôi thở dài:

— “Người ta nói đàn bà ghen là dại. Nhưng để người khác dắt mũi chồng mình mà vẫn cười được, thì còn dại hơn.”

Chiêu Nam đến gần, ôm tôi thật chặt:

— “Anh biết. Anh sai. Nhưng anh sẽ xử lý triệt để chuyện này. Không phải vì em giận… mà vì anh thấy nhục khi để một người như vậy lượn lờ quanh mình.”

Tôi khẽ gật đầu, nhưng lòng không hoàn toàn nhẹ đi.

Tôi biết, trò chơi này chưa kết thúc. Bởi Ngọc Anh không bao giờ là con tốt duy nhất. Những kẻ như cô ta thường có một hậu phương — vừa nuôi, vừa sử dụng, vừa cổ vũ cho sự tồn tại của loại đàn bà như thế.

Và tôi, sẽ không ngồi yên chờ kịch bản tiếp theo.

Tôi sẽ viết nó bằng tay mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.