Một buổi chiều đầu tuần, Loan gọi cho tôi, giọng đều đều nhưng rõ ràng đang kìm nén:
— “Bà ơi, có tin gì mới cho bà đây.”
Tôi đặt cốc trà xuống, chậm rãi đáp:
— “Đừng bảo là Ngọc Anh lại làm trò gì mới nữa.”
Loan nhếch môi:
— “Không, lần này không phải một mình nó. Có kẻ chống lưng cho nó. Mà bà nghe tên này chắc sẽ giật mình đấy.”
Tôi chau mày:
— “Ai?”
Loan hít sâu, rồi buông ra một cái tên:
— “Lâm Khải.”
Tôi chết lặng mất ba giây.
Lâm Khải – mối tình đầu kéo dài ba năm thời đại học của tôi. Người mà tôi từng yêu đến đau đớn, rồi bị phản bội trong một lần anh ta lén qua lại với... bạn thân tôi lúc đó.
Sau vụ đó, tôi cắt đứt mọi liên lạc, chuyển thành phố, đổi số điện thoại, xóa hết kỷ niệm.
Và giờ, sau ngần ấy năm, anh ta xuất hiện lại trong cuộc đời tôi — với tư cách là cổ đông mới của công ty chồng tôi, và đang nâng ly mời rượu con trà xanh vừa bị tôi vạch mặt.
**
Tối đó, tôi trở về nhà. Trong lòng là một mớ hỗn độn.
Tôi không phải kiểu người dễ dao động bởi “người cũ”, càng không phải kiểu bị quá khứ thao túng. Nhưng tôi không thể phủ nhận: việc Lâm Khải xuất hiện không hề ngẫu nhiên.
Tôi mở laptop, tra cứu thông tin về cổ đông mới trong công ty của Chiêu Nam. Không quá bất ngờ, cái tên “Lâm Khải” hiện lên với tỷ lệ cổ phần 7%. Một con số không nhỏ — vừa đủ để chen chân vào các quyết định chiến lược.
Càng đáng chú ý hơn: anh ta vừa đầu tư vào cùng phòng ban với vị trí Ngọc Anh đang làm việc.
Tôi khẽ cười. Mọi thứ dần rõ ràng.
Cô ả trà xanh kia, bản thân không đủ sức, nhưng có người nâng đỡ, có thế lực hậu thuẫn — và người đó, lại chính là một bóng ma từ quá khứ của tôi.
**
Hai ngày sau, tôi sắp xếp một cuộc hẹn riêng — không phải với Ngọc Anh, mà là với Lâm Khải.
Tôi chọn một quán rượu yên tĩnh ở quận 3. Vừa đủ sang, vừa đủ tối — như một sân khấu nhỏ cho những cuộc đối đầu âm thầm.
Lâm Khải bước vào với dáng vẻ vẫn như xưa: sơ mi trắng, đồng hồ bạc, tóc gọn gàng và ánh mắt nửa ấm áp, nửa tính toán. Vẫn là người đàn ông từng làm trái tim tôi tan vỡ — và giờ đang chơi một ván cờ mới, mà tôi là người phải đối mặt.
Anh ta ngồi xuống, cười nhẹ:
— “Không ngờ em vẫn nhớ mà gọi cho anh.”
Tôi nâng ly rượu, chạm nhẹ:
— “Em không quên ai từng lợi dụng và phản bội em.”
Nụ cười trên môi Lâm Khải hơi cứng lại, nhưng anh ta vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
— “Anh không đến đây để nhắc chuyện cũ. Mà là để... làm rõ chuyện hiện tại.”
Tôi đặt ly xuống, ánh mắt lạnh:
— “Hiện tại? Ý anh là bảo trợ cho một kẻ phá hoại gia đình người khác, để cô ta tiếp cận phó giám đốc, rồi tạo áp lực cho vợ giám đốc?”
Lâm Khải nhếch môi:
— “Em vẫn thông minh như xưa. Đúng là không uổng công đầu tư.”
Tôi siết chặt tay trong lòng, nhưng giọng vẫn đều:
— “Tại sao?”
Lâm Khải nhìn tôi một lúc lâu, rồi nói chậm rãi:
— “Vì anh muốn xem... em có còn là chính em của ngày xưa không.”
— “Người con gái ngày xưa yêu anh đến mù quáng, để bị phản bội mà vẫn im lặng chấp nhận?”
Anh ta gật đầu, thản nhiên:
— “Chính xác.”
Tôi bật cười, lần này không còn kìm nén:
— “Vậy thì anh thất vọng rồi. Cô gái ngày xưa đã chết từ ngày anh nằm trên giường với bạn thân cô ấy.”
Lâm Khải nhướn mày, cười khẽ:
— “Tốt. Vậy thì anh càng có hứng thú hơn.”
Tôi đứng dậy, lấy từ túi xách một tập hồ sơ đặt lên bàn:
— “Trong đây là những bằng chứng về việc Ngọc Anh từng phá hoại gia đình sếp cũ, dùng thủ đoạn tiếp cận lãnh đạo để leo lên vị trí cao. Nếu công ty anh muốn giữ hình ảnh sạch sẽ, nên cân nhắc lại sự liên quan giữa cô ta và anh.”
Lâm Khải nhướng mày, lần đầu có vẻ bất ngờ.
Tôi cúi đầu chào nhẹ:
— “Đây không phải lời đe dọa. Chỉ là một cảnh báo có thiện ý từ chính thất, kèm theo lời nhắn: ván cờ này anh sẽ thua.
Rồi tôi quay lưng, sải bước rời khỏi quán bar, để lại Lâm Khải một mình với tập hồ sơ và ly rượu bắt đầu đắng.
**
Tối hôm đó, tôi về đến nhà, Chiêu Nam đang ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt mệt mỏi. Anh ngẩng lên khi thấy tôi, mắt thoáng chút căng thẳng:
— “Ngọc Anh... được đề cử vào tổ dự án chiến lược. Em biết không?”
Tôi mỉm cười, tháo khuyên tai, điềm nhiên đáp:
— “Biết rồi. Em vừa gửi hồ sơ ‘chi tiết sự nghiệp’ của cô ta cho phòng kiểm soát nội bộ. Còn gửi cc cho phó chủ tịch tập đoàn.”
Chiêu Nam im lặng. Rồi chậm rãi nói:
— “Anh từng nghĩ, làm chồng em thật áp lực. Nhưng giờ anh chỉ thấy... may mắn.”
Tôi khẽ gật đầu.
Bởi vì tôi biết — từ đây, ván cờ chính thức bắt đầu.
Và tôi, sẽ không thua.