Ngọc Anh quyết định phản công.
Sau khi bị tôi vạch mặt, bị đánh bật khỏi dự án chiến lược, và thấy kế hoạch tiếp cận phó giám đốc thất bại, cô ta hiểu rằng: nếu không tạo ra một cú xoay chiều dư luận, thì chẳng bao lâu nữa, cái danh “trà xanh” sẽ vĩnh viễn đóng đinh vào trán.
Và như bao kẻ biết lợi dụng lòng thương hại, cô ta chọn cách công khai nạn nhân hóa bản thân.
**
Một tuần sau, công ty tổ chức buổi sinh hoạt nội bộ toàn thể – một sự kiện định kỳ để tăng sự kết nối giữa các phòng ban.
Tôi không định tham dự, nhưng Loan — bạn tôi, giờ đã hoàn toàn đứng về phe chính thất — nhắn riêng:
“Đi đi. Hôm nay Ngọc Anh chuẩn bị ‘tiết mục đặc biệt’ đấy.”
Tôi bước vào hội trường với phong thái chậm rãi, mặc bộ suit trắng thanh lịch, ánh mắt thản nhiên như chưa từng có cuộc chiến nào diễn ra. Dù vậy, tôi biết: hôm nay sẽ là một cuộc chiến… và tôi đã chuẩn bị đủ đạn dược.
Sân khấu trang trí đơn giản. MC đang mời các phòng ban lên giao lưu.
Bất ngờ, giọng một nữ nhân viên vang lên:
— “Tụi em xin phép trình bày một… tiết mục kịch ngắn, do chị Ngọc Anh lên ý tưởng và đạo diễn!”
Tôi bật cười trong lòng. Diễn xuất ư? Cô ta dám dùng trò cũ rích này với tôi?
Ánh đèn sân khấu mờ đi, rồi bật sáng lại. Trên sân khấu là một hoạt cảnh mô phỏng chuyện tình tay ba: một cô gái trẻ làm việc chăm chỉ, bị vợ của sếp ghen tuông, nghi oan, bị chèn ép đến mức phải rời bỏ công ty.
Kết thúc vở diễn, “cô gái” cúi đầu, bật khóc: “Tôi chỉ muốn được làm việc yên ổn, tại sao lại đối xử với tôi như thế…”
Cả hội trường im lặng vài giây. Một số nhân viên mới bắt đầu thì thầm, vài ánh mắt nhìn về phía tôi — chính thất lạnh lùng đang ngồi phía sau.
Rồi, như một lời khẳng định, Ngọc Anh bước ra giữa sân khấu, cầm micro.
— “Vở diễn này… là một phần trong câu chuyện thật mà tôi từng trải qua. Tôi chưa bao giờ cố tình phá hoại ai. Tôi chỉ… là nạn nhân.”
Giọng cô ta run run, như thể kìm nén nước mắt.
Một vài tiếng vỗ tay rải rác vang lên. Một vài gương mặt ngờ vực.
Nhưng trước khi Ngọc Anh kịp chiếm trọn sự đồng cảm, tôi bước lên sân khấu.
Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía tôi. Chiêu Nam – ngồi dưới khán phòng – bất động. Còn Ngọc Anh, ánh mắt chớp lên vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tôi giơ tay ra hiệu xin micro, mỉm cười nhẹ nhàng:
— “Tôi cũng có một câu chuyện muốn chia sẻ. Và trùng hợp thay… nó giống đến 90% nội dung vở diễn vừa rồi.”
Cả hội trường bắt đầu xôn xao.
Tôi mở điện thoại, kết nối với máy chiếu chính.
Trên màn hình, tôi lần lượt chiếu lên những bằng chứng từng bước vạch mặt Ngọc Anh:
Tin nhắn cô ta gửi cho chồng tôi lúc nửa đêm, “Anh ơi, em mất ngủ…”
Hình ảnh cô ta đứng chờ trước cửa nhà tôi, tay cầm bánh tự làm, ghi chú: “Chúc anh có giấc mơ đẹp.”
Tin nhắn gửi cho Khánh – phó giám đốc: “Em thấy mình và anh có rất nhiều điểm chung…”
Và đặc biệt: clip ghi âm tại quán café, nơi Lâm Khải – cổ đông mới – thừa nhận đang nâng đỡ cô ta để thử thách tôi.
Hội trường chết lặng.
Tôi quay sang Ngọc Anh, giọng nhẹ như gió thoảng:
— “Chị không phủ nhận em từng chăm chỉ, từng có khát vọng. Nhưng đáng tiếc… em chọn sai cách. Em không muốn leo lên bằng năng lực, mà bằng mắt, môi, và dối trá.”
Ngọc Anh tái mặt, lắp bắp:
— “Chị… chị gài em…”
Tôi cười, ngắt lời:
— “Không ai gài em cả. Em diễn vai nạn nhân, nhưng lại quên rằng sân khấu này… chị mới là đạo diễn.”
Tiếng vỗ tay bất ngờ vang lên — từ phía Khánh.
Anh đứng dậy, giọng dứt khoát:
— “Tôi đề nghị mở cuộc họp Hội đồng quản trị để xem xét tư cách đạo đức của nhân viên Ngọc Anh, cũng như điều tra hành vi vi phạm nội quy nội bộ.”
Cô ta run rẩy, mắt đỏ ngầu, rồi lao khỏi hội trường, như một kẻ vừa bị kéo rơi khỏi sân khấu giả tạo mà chính mình dựng lên.
**
Tối hôm đó, tôi ngồi cùng Loan, nhâm nhi ly vang đỏ trong quán rooftop yên tĩnh.
Loan cười sảng khoái:
— “Chưa thấy ai vả mặt người khác mà thanh lịch vậy luôn.”
Tôi khẽ đáp:
— “Vì tôi không cần hét lên. Tôi chỉ cần… sự thật nói giúp mình.”
Loan gật gù, rồi hỏi nhỏ:
— “Bà nghĩ nó sẽ còn quay lại không?”
Tôi nhìn về phía xa, ánh đèn thành phố nhấp nháy:
— “Loại người như Ngọc Anh… nếu không có ai chống lưng, thì chỉ là con rối rách. Còn nếu vẫn có kẻ đứng sau, thì… ván cờ vẫn chưa kết thúc.”
Tôi mỉm cười — một nụ cười của người đang chờ nước cờ tiếp theo.