Ngọc Anh biến mất.
Không từ chức. Không bị sa thải chính thức. Nhưng cô ta “xin nghỉ phép không lương dài hạn”. Một cách rút lui trong im lặng — như thể đang chờ cơ hội trở lại.
Tôi không quan tâm.
Vì tôi biết, sau màn kịch ở hội trường, những kẻ biết suy nghĩ đều đã nhận ra ai là ai. Dù Ngọc Anh có cố trở lại, danh tiếng của cô ta cũng đã bị đốt sạch.
Thế nhưng, tôi đã quên mất một điều quan trọng: khi con rối biến mất, người giật dây mới thật sự bước ra sân khấu.
**
Ba ngày sau, tôi nhận được một lời mời tham dự hội thảo “Phụ nữ và năng lực lãnh đạo” – sự kiện tổ chức tại khách sạn 5 sao, quy tụ nhiều nữ doanh nhân và giám đốc từ các tập đoàn lớn.
Tên người mời được in rõ trên thiệp: Triệu Thục Uyên – nữ chủ tịch một tập đoàn truyền thông nổi tiếng, người phụ nữ mà báo chí gọi là “nữ hoàng mentor của giới nữ trẻ”.
Tôi đã từng nghe danh bà ta. Lịch lãm, quyền lực, truyền cảm hứng cho hàng trăm cô gái trẻ khởi nghiệp. Bà ta có cả một cộng đồng riêng, chuyên huấn luyện “phụ nữ bản lĩnh, biết dùng sắc đẹp và trí tuệ để đạt được thứ mình muốn”.
Một vài người gọi bà ta là “nữ thần năng lượng”.
Một vài người khác, nói nhỏ sau lưng: “trùm đào tạo trà xanh cao cấp”.
**
Tôi đến buổi hội thảo.
Không vì tò mò, mà vì tôi muốn đối mặt.
Bởi vì — trong danh sách khách mời, tôi thấy tên Ngọc Anh. Nhưng không phải với tư cách “nhân viên xin nghỉ phép” mà là “người được đề cử mentor trẻ năm nay”.
**
Hội trường lộng lẫy, người đến đều là phụ nữ ăn mặc chỉn chu, thần thái tự tin. Nhưng tôi có thể dễ dàng nhận ra trong số đó vài gương mặt quen: những kẻ từng dính vào tin đồn “tình cảm công sở”, “thân mật với sếp lớn”, “được cất nhắc nhanh bất thường”...
Bọn họ cười nói, nâng ly, nhưng mắt lúc nào cũng tóe lửa như đang chọn con mồi.
Tôi đứng im trong góc, quan sát. Rồi đúng như dự đoán, Triệu Thục Uyên xuất hiện.
Bà ta khoảng ngoài 40, dáng người mảnh khảnh, môi đỏ, váy nhung đen cao cấp. Mỗi bước đi đều như thể đang bước trên sân khấu đời mình.
— “Chị Mai Chi?”
Giọng bà ta vang lên sau lưng tôi. Tôi quay lại, gật đầu nhẹ:
— “Chào chị Thục Uyên.”
Bà ta cười, vươn tay bắt tay tôi. Nhưng ánh mắt bà ta không hề thân thiện như cái bắt tay ấy.
— “Tôi nghe nhiều về chị. Một người vợ thông minh, mạnh mẽ. Vừa khéo léo bảo vệ hôn nhân, vừa biết giữ vị thế.”
Tôi cười nhẹ:
— “Tôi không thích giữ vị thế. Tôi chỉ không muốn người khác chiếm lấy vị trí của mình bằng thủ đoạn bẩn thỉu.”
Thục Uyên hơi nheo mắt, như một con báo đang đánh giá con mồi. Rồi bà ta nói, giọng vẫn nhẹ như gió:
— “Cô gái Ngọc Anh, tôi là người phát hiện và đào tạo nó.”
Tôi im lặng.
Bà ta tiếp tục:
— “Cô ấy sai vì quá vội vàng. Nhưng bản chất, cô ấy không làm gì sai hơn những gì rất nhiều người vợ thông minh từng làm: dùng cảm xúc để điều khiển kết quả.”
Tôi nhìn bà ta, lần đầu để lộ ánh nhìn lạnh:
— “Không, chị sai rồi. Phụ nữ thông minh không cần chà đạp người khác để tiến lên. Còn những kẻ như Ngọc Anh, như chị đang đào tạo… chỉ biết giành giật thứ không thuộc về mình.”
— “Vậy chị nghĩ… những người như tôi là ác nhân?”
— “Không.” – tôi trả lời, giọng điềm tĩnh – “Tôi nghĩ những người như chị là hiểm họa ngầm. Giống như chất độc được rót trong cốc rượu vang – tinh tế, quyến rũ… và giết người trong im lặng.”
Thục Uyên bật cười. Nhưng đó không còn là tiếng cười của một mentor sang trọng — mà là tiếng cười của một kẻ từng quen với chiến thắng.
— “Mai Chi à… tôi rất mong một ngày chị sẽ thua. Không phải vì tôi ghét chị, mà vì tôi muốn chị hiểu: thế giới này không thuộc về người chính nghĩa. Mà thuộc về kẻ biết chơi luật ngầm.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta:
— “Vậy hôm nay, luật ngầm của chị gặp đúng sai người rồi.”
**
Tối đó, tôi về nhà, mở laptop.
Tôi dành trọn đêm để đào sâu mạng lưới mentor trá hình của Triệu Thục Uyên. Càng lặn sâu, tôi càng rùng mình:
Cô ta có ít nhất 12 “học trò” hiện đang làm trong các công ty lớn, giữ vị trí trợ lý giám đốc, trưởng nhóm marketing, thư ký điều hành...
Nhiều người trong số đó từng bị tố cáo gián tiếp gây tan vỡ hôn nhân của cấp trên, nhưng không bị xử lý vì… thiếu bằng chứng.
Cô ta đứng sau một quỹ đầu tư nhỏ, chuyên rót tiền cho các startup nữ — đổi lại, các “học trò” phải thực hiện những nhiệm vụ “kết nối chiến lược”.
Nói trắng ra, Triệu Thục Uyên đang nuôi một đội quân trà xanh cao cấp, núp bóng “phát triển phụ nữ hiện đại”.
Và cô ta vừa chọn tôi làm kẻ đối đầu.
Tôi khép laptop, nhắm mắt. Tôi biết từ đây, mọi thứ không còn là cuộc chiến cá nhân.
Đây là cuộc chiến chống lại một hệ thống thao túng hôn nhân, điều khiển đàn ông và hủy hoại phụ nữ khác.
Và tôi — sẽ không lùi bước.