Tiếng sấm vang rền giữa bầu trời đêm như dội thẳng vào tâm trí Trình An. Cô đứng trước cửa căn hộ, tay run nhẹ khi cắm chìa khóa. Căn hộ quá rộng, quá yên tĩnh, và lạnh đến mức khiến người ta muốn khóc.
Cô vừa trở về sau buổi tiệc ra mắt dự án – nơi mà Lâm Vũ công khai nắm tay một nữ diễn viên nổi tiếng, cười với cô ta những nụ cười mà mười năm trước từng dành cho cô.
Chỉ khác là, ngày xưa anh nắm tay cô bằng trái tim.
Còn hôm nay, anh siết tay người khác để đâm dao vào tim cô.
“Anh làm vậy để làm gì?” – cô từng hỏi lúc rời khỏi buổi tiệc.
Anh ngẩng đầu, môi cong lên nửa nụ cười lạnh: “Để em biết cảm giác bị thay thế nó như thế nào.”
Trình An lặng người. Không phải vì đau. Mà vì anh đang đau… nhưng lại chọn cách giày vò cô để xoa dịu chính mình.
Đêm ấy, cô ngồi bên cửa sổ, ôm gối lặng lẽ. Mưa trút xuống như thể bầu trời cũng đang khóc thay cô. Đúng một giờ sáng, chuông cửa vang lên. Cô mở cửa – và Lâm Vũ đứng đó, áo sơ mi ướt đẫm, mắt đỏ ngầu vì rượu.
“Em nghĩ em có thể trốn được khỏi nỗi nhớ sao?” – anh thì thào, tay giữ lấy khung cửa.
Cô lùi lại. “Anh say rồi, về đi.”
Nhưng anh không đi. Anh bước vào, đẩy cửa đóng sầm, và trong khoảnh khắc đó, môi anh phủ lên môi cô, mạnh mẽ, dồn dập, như muốn xé toạc mọi khoảng cách giữa hai người.
“Em không có quyền khóc. Em là người bỏ đi trước.” – giọng anh nghẹn.
Cô không đẩy ra. Cô cũng nhớ anh. Mười năm qua, chẳng đêm nào là không nhớ.
Họ ngã xuống sofa, tay đan tay, nỗi nhớ hóa thành hành động, thành khát khao, thành giằng xé. Nhưng sau tất cả, khi mọi thứ tĩnh lặng lại, cô ngồi dậy, kéo tấm chăn quấn quanh người, quay lưng lại với anh.
“Chúng ta chỉ là đang thực hiện bản hợp đồng.” – cô thì thầm.
Lâm Vũ nhìn bóng lưng cô, tim như bị bóp nghẹt.
Cả hai đều rõ… họ đang làm tổn thương nhau, để lấp đầy khoảng trống quá khứ chưa kịp chữa lành.