Tuần kế tiếp, tin tức Lâm Vũ và nữ diễn viên kia trở thành cặp đôi được săn đón lan tràn khắp các mặt báo. Trình An vẫn đi làm, vẫn giữ gương mặt bình thản, nhưng sâu trong đôi mắt, ai cũng thấy sự xót xa không thể giấu nổi.
Cô không hỏi. Không một lời chất vấn. Cô hiểu luật chơi anh đặt ra.
Nhưng anh lại là người không chịu nổi sự im lặng ấy.
“Tối nay có tiệc, đi với anh.” – tin nhắn từ anh đến lúc cô đang ngồi chỉnh ảnh dự án.
Cô không trả lời. Vẫn tiếp tục làm việc.
Một giờ sau, Lâm Vũ xuất hiện ngay tại văn phòng. Ánh mắt lạnh lùng, giọng trầm khàn: “Em định phớt lờ tôi đến bao giờ?”
Cô nhìn anh, không che giấu sự mệt mỏi. “Tôi không phải người của anh. Chúng ta chỉ đang đóng một vai diễn do anh đạo diễn.”
“Vậy em muốn tôi huỷ hợp đồng, rồi nói với truyền thông rằng em theo đuổi tôi để được lăng xê sao?”
Lời anh như tát thẳng vào mặt cô. Trình An cười nhạt. “Anh nghĩ tôi sợ à?”
“Không. Tôi biết em không sợ gì hết. Chỉ là... em vẫn còn yêu tôi, nên mới đau đến vậy.” – ánh mắt anh mềm đi một thoáng.
Cô không trả lời. Nhưng tim cô, như bị xé ra từng mảnh.
Buổi tiệc hôm đó, cô xuất hiện bên cạnh anh với tư cách “bạn gái tạm thời” như truyền thông gọi. Váy đỏ rực rỡ, mắt kẻ sắc, môi đỏ như máu. Cô đẹp – một vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở.
Lâm Vũ siết tay cô mạnh hơn bình thường.
Khi cô mỉm cười với một đối tác nam, ánh mắt anh sẫm lại. Khi cô cụng ly rượu với người khác, tay anh đặt lên eo cô – siết chặt – như đánh dấu chủ quyền.
Đêm kết thúc bằng một trận cãi vã.
“Tôi không phải vật trang trí để anh đưa ra khoe!” – cô hét lên khi về đến nhà.
“Em không phải vật trang trí. Em là vết sẹo tôi chưa từng quên. Nên em đứng đâu, tôi cũng thấy đau.” – anh đáp, từng chữ sắc như dao.
Cô im lặng.
Anh bước đến, nắm cằm cô. “Ghen không?”
“Không.” – cô cứng đầu.
Anh nhếch môi. “Vậy thì tại sao em khóc?”
Trình An không nhận ra. Nước mắt cô đã rơi từ lúc nào.
Ghen – là yêu, hay là vì hận vẫn còn sót lại?
Có lẽ, là cả hai.