Tiếng còi xe inh ỏi trên đường phố không át nổi cơn nhức nhối trong lòng Dạ Lam. Cô ngồi sau xe taxi, ánh mắt dán ra khung kính mờ nhòe, bàn tay siết chặt quai túi xách, trong lòng ngổn ngang.
Từ lúc bước ra khỏi căn hộ của Lạc Thần, trái tim cô cứ như bị ai đó bóp nghẹt từng nhịp một. Không khí vương mùi đàn ông và những mảnh ký ức xưa cũ lại ùa về. Vết thương tưởng đã lành, hóa ra chỉ cần một cái chạm nhẹ, cũng đủ khiến nó rỉ máu lần nữa.
“Chị đi đâu tiếp ạ?” tài xế quay lại hỏi, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ.
“Về nhà… à không… đến quán café ‘Tầng Thượng’ giúp tôi.”
Tầng Thượng – nơi Dạ Lam từng thích lui tới những lúc lòng rối bời. Cô thích cái cách gió lồng vào tóc, thích cảm giác cô độc nhưng được bao phủ bởi ánh hoàng hôn. Mọi thứ nơi đó khiến cô bình yên, dù chỉ trong chốc lát.
Lạc Thần đứng trong phòng khách, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bộ sofa trống không. Cô đi rồi.
Chỉ còn lại mùi hương dịu ngọt nhàn nhạt của Dạ Lam, lơ lửng trong không khí như lời trêu ngươi nhắc nhở anh rằng… cô chưa bao giờ thật sự rời khỏi tâm trí anh.
Lạc Thần ngửa cổ, dựa vào ghế, mắt khép hờ. Anh mệt mỏi. Cơn giận dữ khi nãy, sự bá đạo và cố chấp chỉ khiến anh thấy trống rỗng hơn.
“Tại sao em lại thay đổi? Tại sao em rời đi mà không một lời giải thích?”
Anh từng hỏi cô điều đó hàng trăm lần trong tâm trí, nhưng chưa từng dám đối diện để hỏi thật. Vì anh sợ nghe một sự thật tàn nhẫn nào đó. Sợ rằng tất cả những gì hai người từng có – hóa ra chỉ là anh đơn phương si mê.
Điện thoại rung lên. Là Hạ Quân – bạn thân của anh.
“Cậu lại làm bậy gì nữa à?” – Giọng Hạ Quân lạnh như nước đá. “Dạ Lam vừa đến quán của tôi. Cô ấy không khóc, nhưng ánh mắt thì... chết lặng. Cậu có biết cậu tệ đến mức nào không, Lạc Thần?”
Anh siết chặt điện thoại.
“Tớ chỉ… muốn giữ cô ấy lại. Cô ấy bỏ đi suốt ba năm, như chưa từng yêu tớ.”
Hạ Quân thở dài, “Vậy cậu có bao giờ hỏi lý do cô ấy rời đi chưa?”
Lạc Thần im lặng.
“Cậu yêu cô ấy, nhưng cậu cũng là người làm cô ấy tổn thương nhất. Cô ấy không phải món đồ cậu có thể giữ lại bằng ép buộc.”
Cuộc gọi kết thúc, để lại trong lòng Lạc Thần một khoảng trống lạnh buốt.
Anh đứng dậy, lấy áo khoác rồi bước nhanh ra khỏi căn hộ. Đã đến lúc phải đối diện với quá khứ.