"trừng phạt em bằng nỗi nhớ của chính anh"

Chương 7: GIỮ EM Ở LẠI BÊN ANH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya, không gian trong căn hộ yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc. Phòng khách chỉ còn ánh đèn vàng lờ mờ hắt ra từ góc trần, soi bóng hai con người đang đứng đối diện nhau mà tim đập rộn ràng vì những điều chưa thể nói thành lời.

Kỳ Dương lặng nhìn Nhã Lam, đôi mắt anh như có một vết cắt sâu không thấy máu, nhưng đau đến mức chẳng thể thở nổi. Cô đứng trước mặt anh, vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy – mái tóc dài, mắt to, hàng mi rung nhẹ như muốn trốn tránh ánh nhìn của anh.

“Em định đi thật sao?” Giọng anh khàn đi vì kiềm chế. “Ngay cả một lời giải thích em cũng không để lại à?”

Nhã Lam siết chặt quai túi, cổ họng như bị bóp nghẹt. Cô không trả lời. Bàn tay nhỏ run rẩy, môi mím chặt, ánh mắt lại đầy giằng xé.

“Anh không phải người tốt, anh thừa nhận điều đó,” Dương bước một bước về phía cô, như đang bấu víu lấy tia hy vọng cuối cùng. “Nhưng anh chưa từng lừa dối em... chưa từng.”

“Vậy còn những lần anh biến mất?” – Nhã Lam bật lên, giọng nghẹn lại. “Những đêm em gọi điện không ai bắt máy? Những tin nhắn không trả lời? Anh nghĩ trái tim em là thép à?”

“Anh không trả lời vì anh đang tự trừng phạt mình.” Dương gầm nhẹ, đôi mắt đỏ hoe. “Vì sợ em biết được con người thật của anh... sợ em sẽ ghê tởm.”

Lúc này, Nhã Lam bật khóc. “Anh nghĩ em không biết gì sao? Em biết hết… Em chỉ đợi anh tin em đủ để kể ra.”

Dương đứng chết lặng. Những giọt nước mắt của cô như dao cứa vào ngực. Anh bước tới, vòng tay ôm lấy Nhã Lam. Lần đầu tiên sau bao tổn thương, họ không còn giấu giếm nỗi đau.

Cô không đẩy anh ra.

Nhưng giây phút đó cũng là lúc cô biết, tình yêu này, nếu không có niềm tin thì sẽ chẳng thể đi xa...


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.