Nhưng dù được đi học, nguyên chủ lại bị hành hạ đủ đường.
Mỗi ngày phải dậy từ năm giờ sáng, giặt quần áo cho cả nhà rồi nấu bữa sáng. Sau khi mọi người ăn xong, cô phải rửa chén bát mới được đi học.
Tan học về lại tiếp tục làm việc nhà.
Ngày nào cũng quay mòng mòng phục vụ cả nhà, mặc đồ thì toàn là đồ thừa rách rưới của em kế, phòng ở cũng là phòng nhỏ nhất.
Nếu không phải cái nhà này nhiều phòng thì chắc cô cũng chẳng có chỗ ngủ.
Nhưng điều khiến người ta phẫn nộ nhất là bây giờ cô đã tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị đi làm tại nhà máy dệt, thì cha và mẹ kế lại nói đã tìm cho cô một mối hôn sự tốt, bảo cô chuẩn bị lấy chồng, còn suất đi làm để lại cho em kế.
Dù nguyên chủ yếu đuối, nhưng việc làm đó là thứ mẹ cô đánh đổi cả mạng sống mới có, thế nên lần đầu tiên lấy hết can đảm để phản kháng.
Cô không muốn nhường việc làm, khiến cha và mẹ kế nổi trận lôi đình. Mẹ kế còn loan tin khắp nơi rằng cô bất hiếu, là đồ vong ân bội nghĩa.
Cha thì dứt khoát phạt không cho cô ăn, nhưng việc nhà thì vẫn bắt cô làm như thường.
Chỉ vài ngày như vậy, nguyên chủ vì đói và kiệt sức nên đã qua đời.
Lý Tư Tư vừa tiếp nhận ký ức xong, bụng cô cũng bắt đầu kêu réo inh ỏi.
Cũng phải thôi, đã mấy ngày nguyên chủ không ăn uống gì rồi.
Cô liếc nhìn quanh phòng, không thấy chút đồ ăn nào.
Tiếng đập cửa và chửi rủa vẫn chưa dừng. Cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu trong người, đứng dậy bước tới mở cửa.
Không nghĩ tới Trần Mạn Vân đang đập cửa bị bất ngờ, chưa kịp thu tay liền lao thẳng vào trong.
“Rầm!”
Bà ta ngã sóng soài như chó gặm bùn.
Lý Tư Tư nhanh nhẹn né qua một bên, lạnh nhạt cất tiếng:
“Mẹ kế, không phải ngày Tết mà mẹ chào hỏi trang trọng thế? Bây giờ là xã hội mới rồi, không còn thịnh hành kiểu cũ này đâu, đừng có hại con đấy nhé!”
Trần Mạn Vân ngẩng đầu, tròn mắt nhìn cô, như thể không thể tin nổi con nhỏ luôn nhún nhường lại dám nói mấy câu như vậy.
“Lý Tư Tư, mày lảm nhảm cái gì đấy? Ai thèm chào hỏi gì mày? Nhìn lại mày trong gương xem có đáng không đã!”
Lý Tư Tư gật đầu, tỏ vẻ tiếc nuối:
“Ồ, thì ra mẹ không định chào hỏi con à...”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi, phải vào bếp tìm gì đó bỏ bụng, không thì ngất xỉu mất.
Nguyên chủ quá thật thà, cha và mẹ kế không cho ăn là không ăn.