tướng quân và thích khách

Chương 3: Hoa Rơi Hữu Ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mộ Dung Phong có một hôn thê. Đó là An Dương công chúa, em gái ruột của Hoàng đế, một cô gái xinh đẹp, kiêu kỳ nhưng tính tình có phần đỏng đảnh. Hôn ước này là do Tiên đế ban tặng, một sự sắp đặt mang đầy ý nghĩa chính trị, nhằm gắn kết chặt chẽ hơn nữa mối quan hệ giữa quân và thần. Mộ Dung Phong, với lòng trung thành của mình, đã chấp nhận mà không một lời oán thán. Đối với chàng, hôn nhân cũng là một loại trách nhiệm.

Từ ngày có sự xuất hiện của Nguyệt Cầm, An Dương công chúa cảm thấy địa vị của mình bị đe dọa. Nàng ta nhiều lần đến phủ Tướng quân, tìm cách gây sự với Nguyệt Cầm.

Một buổi chiều, khi Mộ Dung Phong đang ở trong quân doanh, An Dương công chúa lại đến Nguyệt Hoa Viên. Thấy Nguyệt Cầm đang ngồi bên hồ sen gảy đàn, nàng ta bước tới, giọng điệu đầy mỉa mai.

"Ngươi cũng thật có bản lĩnh. Chỉ là một con tiện tì câm điếc, vậy mà lại có thể mê hoặc được cả Tướng quân. Ngươi nói xem, ngươi đã dùng tà thuật gì?"

Nguyệt Cầm ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn nàng ta, không một chút sợ hãi. Nàng không nói, chỉ im lặng tiếp tục gảy đàn.

Sự im lặng của Nguyệt Cầm càng khiến An Dương công chúa tức giận. "Ngươi dám làm lơ ta? Ta là công chúa đương triều, là hôn thê của Tướng quân. Ta ra lệnh cho ngươi, cút khỏi đây ngay lập tức!"

Nàng ta giơ tay, định hất đổ cây đàn tranh của Nguyệt Cầm. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

"Công chúa, người đang làm gì ở đây vậy?"

Là Mộ Dung Phong. Chàng đã trở về.

Thấy Mộ Dung Phong, An Dương công chúa lập tức thay đổi thái độ, chạy đến bên chàng làm nũng. "Phong ca ca, huynh xem, con tiện tì này nó dám coi thường muội."

Mộ Dung Phong không thèm nhìn nàng ta một cái. Chàng bước đến bên Nguyệt Cầm, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. "Nàng có sao không?"

Nguyệt Cầm khẽ lắc đầu.

Chàng quay sang nhìn An Dương công chúa, giọng nói lạnh như băng. "Công chúa, Nguyệt Cầm là khách của ta, không phải tiện tì. Nếu người còn đến đây gây sự, đừng trách ta không nể tình."

"Huynh..." An Dương công chúa tức đến đỏ mặt. "Huynh vì một con câm mà nặng lời với muội sao?"

"Nàng ấy không phải là con câm," Mộ Dung Phong nói, ánh mắt chàng nhìn Nguyệt Cầm đầy dịu dàng. "Đối với ta, tiếng đàn của nàng còn hay hơn vạn lời nói."

Nói rồi, chàng không thèm để ý đến An Dương công chúa nữa, ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Cầm, lặng lẽ lắng nghe tiếng đàn của nàng. An Dương công chúa tức giận dậm chân, bỏ về trong sự ấm ức.

Nguyệt Cầm nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong lòng là một mớ cảm xúc hỗn độn. Chàng đang bảo vệ nàng, che chở cho nàng trước mặt cả công chúa. Sự dịu dàng này, sự thiên vị này, giống như một liều độc dược ngọt ngào, khiến nàng càng lún sâu vào tình yêu với chàng.

Nàng gảy lên một khúc nhạc, tiếng đàn lần này không còn ai oán nữa, mà có một chút gì đó vui tươi, réo rắt. Mộ Dung Phong mỉm cười. Chàng biết, trái tim nàng cũng đang rung động vì chàng. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Nhưng trong câu chuyện của họ, liệu có phải cả hoa và nước đều đã động lòng?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.